Bông Mai Đỏ trong vườn nhà Ngọn Gió Đêm xuân Tân Mão 2011

Bông Mai Đỏ trong vườn nhà Ngọn Gió Đêm xuân Tân Mão 2011
(Blog này lưu lại một số bài thơ của Tôi đã đăng tại 1 vài diễn đàn từng thường cùng bạn hữu lui tới với các nick name: HanoiDAC, Ngongiodem, XOman, NewTime)

Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2008

BÀITHƠ CUỐI CÙNG "GỬI EM"

BÀI THƠ NGẪU HỨNG

Bưa nay run rủi thế nào
Tự nhiên...Mưa!
Bỗng cồn cào nhớ em...

Chẳng thà là lạ chẳng quen,
Chẳng thân, Chẳng thích,
Chẳng thèm... vần yêu.

Ừ thì xa... chẳng mấy chiều
Gặp nhau trên Net có nhiều... lạ... quen...
Lạ quen bởi... nhỡ bao phen
Hẹn em...Rồi lại làm em phải chờ...
Vô duyên trong cõi mộng mơ
Chữ tình ẩn khuất...
Vần thơ vô tình.

Trăng kia sao mãi một mình
Giữa khuya thao thức lưu hình bóng ai?!...

Thứ Năm, 18 tháng 12, 2008

VẪN LÀ THƠ "GỬI HT"

GỬI EM !

Hữu duyên con chữ tìm nhau
Vô duyên mòn mắt ngồi đau đáu chờ...

Lạ quen cũng... bởi vần thơ
Lồng câu thương nhớ... mộng mơ chấm hoài...

Chấm nhiều... e mặn lòng ai
Đành xui con chữ miệt mài "gửi em..."





NewTime xin chân thành cảm ơn Hoài Thương đã có nhã hứng đọc thơ và mến tặng lời khen tới NT. Thơ NT viết vẫn còn chệch choạc lắm. NT hy vọng HT sẽ thường lui tới DD giao lưu cùng các thi hữu khác để NT cùng được đọc ké thơ của HT cũng như thơ của các thi hữu khác.Chúc HT luôn Vui tươi và Hạnh phúc! Thân!
(Newtimes RE: HNSC - Thư Quán [18/12/2008 11:10 CH])
Gởi anh(!)

Em mong xuân mau tới
Cho cây cối hồi sinh
Cảnh vật thêm hữu tình
Dệt thêm cảm xúc mới

Nhặt từng cánh hoa rơi
Em kết bài thơ xanh
Gieo vần thương nhớ anh (!)
Như men tình ấp ủ

Thì thầm rồi tự nhủ
Xuân ơi đến thật mau
Rượu tình đã sánh màu
Thắm đượm tình đậm mãi

Những ưu tư khắc khoải
Bỏ hết vào hư không
Em giữ mảnh tơ hồng
Mong tình thơ vĩnh cửu (!)

(hoai_thuong_nho RE: HNSC - Thư Quán [21/12/2008 9:25 CH])


Có phải mảnh tơ hồng
Là tình thơ của gió
Bốn mùa cùng hoa cỏ
Giữa biển đời mênh mông

Hãy thắp ngọn nến hồng
Quên cái rét mùa đông
Nhớ tình thơ vĩnh cửu
Chớ bỏ vào hư không

Thơ Hoài thương da diết
Gió kia chẳng đành lòng
Đã bao lần chôn chặt
Nhưng vẫn hoài nhớ mong

Ước gì được như thể
Hai nửa quả địa cầu
Ghép thành chữ thành câu
"Tình thơ" đẹp là thế ...

(KhoangXanh RE: HNSC - Thư Quán [26/12/2008 11:43 CH])

BÀITHƠ CUỐI CÙNG CỦA HT TẠI HNSC - Thư Quán

Thơ như những giọt lệ
Là thơ ngày xa xưa
Cuộc đời con dâu bể
Lệ thấm dần thành mưa

Thương nhớ mấy cho vừa
Thương nhớ lắm chú ơi(!)
Tình thơ đành câm nín
Trong cõi đời ngược xuôi
Thân con mạn thuyền nhỏ
Đời tựa ngàn sóng xô
Đẩy thuyền con xa bờ
Sóng xô thuyền chới với

Mượn thơ đi muôn nơi
Tới phương trời nào đó
Vô tình thơ gặp gió
Rủ rê người rong chơi

Mộng mơ trong thơ thôi
Bởi cuộc đời cách trở
Hai đứa ở đôi nơi
Tầm tay nào với tới

Vẫn mãi hoài lẻ loi
Đời con hoài cô độc
Hằng đêm con thầm khóc
Đời nghiệt ngã chú ơi (!)
***
Con ước làm ngọn sóng
Vỗ mạn thuyền mênh mang
Rời xa chốn tuyệt vọng
Cùng thuyền trôi lang thang
Đêm rằm ánh trăng sáng
Ngắm thuyền anh xa xôi
Thuyền anh đời phiêu lãng
Miệt mài thuyền rong chơi

Mong ước làm nỗi nhớ
Để thuyền khỏi lãng quên
Dù đôi đường cách trở
Ngăn mối tình không tên

Xin một lần kề bên
Để được gần anh hơn
Thơ không dám đề tên
Sợ ai ....Hoài thương nhớ (!!!)

(hoai_thuong_nho RE: HNSC - Thư Quán [30/12/2008 12:11 CH])

Thứ Tư, 17 tháng 12, 2008

THƠ GỬI HT

GỬI EM! (2)

Trở mình trong khoảng lặng
Sóng sánh một ly đầy
Bâng khuâng tràn bóng nguyệt
Trợt thấy lòng ngất ngây...

Du hồn theo lối cũ
Lần bước mở từng trang
Áng duyên xưa vẫn đó
Xao xác tình hợp tan...

Vò võ đông thêm giá
Chấp chới mộng liêu trai
Gió đêm còn se sắt
Vần thơ còn luyến ai...

***
Lấp lánh trong ánh mai
Bỗng ngời muôn sắc mới
Dường như xuân đang tới

Phấp phới bừng ý thơ

(Newtimes RE: HNSC - Thư Quán - Thời gian: 17/12/2008 9:48 CH)

Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2008

NEWTIME - CẢM XÚC QUAY TRỞ LẠI

Gửi em! (1)

Từ khi em ngưng viết
Anh chết nửa hồn thơ
Nửa hồn tan theo gió
Tìm em hoài trong mơ...

Anh khắc khoải mong chờ
Từng vần thơ em viết
Nhưng bóng em biền biệt
Mong ước thành hư hão...

Gió vẫn cứ lao xao
Nắng vẫn vàng hiên vắng
Thu nhường bông tuyết trắng
Xuân vẫn mòn lối xưa...

Anh nhớ em từng giờ
Ôi Nàng Thơ - hạnh phúc!
Nhân gian nào có thực !
Mong mãi chỉ là thơ...


(Newtimes RE: HNSC - Thư Quán - Thời gian: 14/12/2008 12:23 SA )

Tình như giấc mơ qua (!) - 1

"Từ khi em ngưng viết "
Ngỡ tình anh hững hờ
Một nữa hồn theo gió
Mong gặp người trong mơ(!)

Em vẫn hoài bơ vơ
Anh vẫn mãi hững hờ
Để vần thơ em viết
Ngẩn ngơ nỗi đợi chờ

Bóng dáng anh biền biệt
Ngóng trông anh từng giờ
Thơ cũng thôi thổn thức
Ngưng viết chuyện xa xưa

Hôm nay một người lạ
Làm thơ tình dễ thương
Như từng lời giao ước
Tim bồi hồi vấn vương

Ẩn mình từng câu chữ
Phải chăng thơ gió à,
Đem từng lời hoan ca
Cuốn xoay hồn phiêu lãng

Đưa hương quê thoang thảng
Gió vờn tóc em bay
Gió lau khô giọt lệ
Xóa nỗi buồn chua cay (!)

Lời thơ kia ý tứ
Đọc nghe sao lạ thay,
Từng câu, từng câu chữ
Chan chứa tình ngất ngây (!)

***
Giật mình em tỉnh giấc
Ngọt ngào giấc mơ qua
Xuân ơi ! Xuân mau đến
Để Gió thổi hiền hòa.

Hoài Thương xin chào newtime, cám ơn newtime đã họa thơ HoaiThuong nha, tại hổng hiểu sao dạo này thi sĩ thư quán chạy đâu mất tiêu hết trơn , hổng thấy ai thi hứng cùng HT nữa nè, bữa nay vô coi thấy thơ newtime viết hay quá, HT cảm thấy là lạ , quen quen sao nè ... hổng biết HT có duyên gặp người ở diễn dàn thơ ca nào hổng zậy cà ? Nice to see u , newtime, HT mong newtime tìm được nhiều niềm vui nơi đây như Hoai thuong nghen!

(hoai_thuong_nho RE: HNSC - Thư Quán [16/12/2008 5:42:28 CH] )


Vần thơ đọc lạ mà quen
Phải người công tử mang tên gió mùa
Thổi hồn thơ cũ xa đưa
Chân trời nơi ấy có vừa lòng không ?

Phương này giờ đã giữa đông
Lòng người lạnh lẽo ánh hồng thì xa
Nắng gần sao cứ nhạt nhòa
Trông xa chói lóa ...vỡ òa bình yên .


(KhoangXanh RE: HNSC - Thư Quán [17/12/2008 3:35 CH])

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2008

CẢM XÚC VỚI THƠ HT

Đã lâu rồi, hôm nay trở lại DD cũ vào trang TQ ngỡ ngang đọc được bài thơ của HT mới viết dường như vẫn còn ấm nóng hơi thở của em. Chút lạ, chút quen,chút mừng, chút giận, chút như say đắm, chút như ngẩn ngơ, chút lại thờ ơ, chút lại lạc lõng... các cảm xúc đan xen thật khó diễn tả cho đúng, cho đủ.
Thôi thì ...


Gửi em...

Nhạt duyên con chữ vỡ đôi
Chỉ còn cái nhớ dần vơi trong lòng
Tên em đã lẩn vào trong
Ánh hồng leo lắt niềm mong nhạt nhòa

Hôm nay nắng giữa đông tà
Chiều quang, mây tím... bỗng òa nhớ em
Nửa đời lạ lạ quen quen
Mượn vần thơ đã cũ mèm gửi em...!


Gửi anh!

Thơ kia dù đã cũ
Sao đọc thấy say mèm
Tình như lá mùa thu
Rủ buồn cùng hơi men

Giờ ai đang say giấc
Còn ai ngồi nhớ ai
Vần thơ nghẹn ngào nấc
Buông thành tiếng bi ai

Anh ở nơi rất xa
Nhớ ai buổi đông tà
Lời thơ như khắc khoải
Nữa nghẹn ngào, hoan ca

Nửa sao nghe gần gũi
Mình đã gặp nhau chưa (?)
Nửa sao nghe lạ thế
Thương nhớ mấy cho vừa (!)

Hoài Thương Nhớ!


(Hoai_Thuong_Nho RE: HNSC - Thư Quán - Thời gian: 13/12/2008 2:21 CH)

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008

VIẾT VỀ NHỮNG DÒNG TÂM SỰ CỦA NÀNG THƠ

"...
Phải chi anh cho em một ngày để em được là chính em, một ngày em có thể nghe giọng anh gọi đến, một ngày em được người em yêu thương quan tâm nâng niu , một ngày để em cảm thấy mình nhỏ bé bên anh... một ngày thôi, để em thấy anh cần em thế nào? một ngày để em có thể cùng anh chìm trong men rượu, và say trong men tình... Một ngày thôi, điều đó có quá lớn lao không anh? Đêm càng về khuya, tiếng côn trùng nghe sao da diết đến thế .. Con bé cứ ngồi đây cảm nhận Hà nội đang dần chuyển mình vào đông bắt đầu từ những cơn gió se se lành lành đầu mùa ...có thể là ngày mai hay ngày mốt Hà nội sẽ bị nhấn chìm trong cái lạnh mùa đông và khi đó con bé sẽ phải đương đầu với những cái rét giá buốt mà nó không hề muốn chào đón, bởi nó rất sợ... nó sợ mùa đông , nó sợ những đêm đông lạnh buốt không gì có thể cưỡng lại được,.. nó sợ lắm, nó sợ những gì nó đã trải qua... Mùa đông ơi, xin đừng đến...! "

- Trích bài viết của NTT -


Khi tôi đọc được những dòng viết trên của em. Tôi thực sự xúc động. Tôi dường như cảm nhận được cả hơi thở và nhịp đập của em trong từng câu viết. Em - đã một thời là nàng thơ trong lòng tôi...

Đã một thời, em là những gì tôi khao khát, ao ước âu yếm đến cháy bỏng ẩn giấu trong từng lời thơ, từng dấu chấm lửng... Nhưng giờ đây khi đọc được những dòng viết chân tình mộc mạc và giàu cảm xúc của em. Con tim tôi vẫn trơ lạnh...

Trong lòng tôi hiện vẫn đang xao động bởi những gì đã đọc; Nhưng con tim thì không còn loạn nhịp yêu thương và tâm hồn hững hờ, lửng lơ, lãng đãng tựa một áng mây trôi...

Giữa đêm, trời bất ngờ đổ mưa tầm tã. Thời gian đã trôi qua... Mưa dường như cũng muốn xoá nhoà đi tất cả. Tất cả... giờ chỉ còn là những ký ức nhạt nhoà; Giờ chỉ còn là những kỷ niệm đẹp được tôi lưu giữ thi thoảng loé sáng lung linh trong "phía tối tâm hồn tôi"...

Đêm nay, tỉnh giấc vì bé Tem quấy khóc. Bé Tem rất sợ trời mưa. Dỗ con ngủ yên rồi, nhàn tay ngồi viết đôi dòng vào đây ghi lại thời khắc và cảm xúc thực trong lòng mình. Ngoài trời cơn mưa như cũng đang dịu lại. Tiếng mưa rơi êm, lác đác, rồi tắt lim như chưa từng mưa vậy. Không gian tĩnh lặng... thi thoảng chỉ còn tiếng trở mình của 2 mẹ con...

Mong một ngày nào đó, nếu em hoặc ai đó có vô tình đọc được những dòng viết này hay hoặc những gì tôi đã viết trong trang blog này, xin hiểu thấu giùm tôi!
Thân thương!

Hà nội, ngày 05 tháng 10 năm 2008

Ngọn Gió Đêm

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2008

SINH NHẬT TEM

SINH NHẬT TÍ TEM
Hôm nay sinh nhật tí Tem nhưng bố mẹ không tổ chức "tưng bừng" cho Tem được vì Tem bi viêm phế quản và sốt cao mấy hôm rồi. Sáng nay lại còn phải gật gù vào viện nhi từ 6h30 sáng nữa... Bố Tem đợt này cũng "lởm khởm" ho hắng chưa dứt hẳn. Mẹ Tem thì bận túi bụi vì chăm sóc 2 bố con. Bố Tem nghĩ cũng thật là thương hai mẹ con.

Tối nay sinh nhật Tem có ông bà nội, có bố mẹ, có bác Nga, cô Hiền và anh chị Khoai - Cốm cùng tới chung vui nữa. Tính cả chú gấu Pooh mà bác Chi tặng hồi chiều thì cũng vừa chẵn chục thành viên. Cũng đâu có vắng lắm.

Cô Hiền tặng Tem 1 bộ váy và áo hồng rất đẹp đúng "mốt" thu nữa. Tem thích lắm! Bố Tem cũng thích, bố cầm máy chụp hình cho Tem thiệt là nhiều. Các anh chị Khoai , Cốm thì chơi đùa với Tem tíu tít. Tem cũng thổi nến và ăn bánh gatô nhom nhem khắp mồm miệng. Tem tối nay vui lắm!

Tem tuy vẫn còn sốt nhẹ nhưng Tem nô nghịch và tươi cuời cũng ra trò. Tem chơi đùa với các anh chị "tẹt ga" chẳng có vẻ gì là ốm cả. Khi bác Nga và anh chị về, Tem còn quyến luyến đòi về theo bác nữa. Ham chơi không chứ - giống bố Tem thế! Nhưng tới khi tối đi ngủ thì thôi rồi, Tem lại khào khào ho nhiều và thở khè khè một cách khó nhọc đến tội. Thương con "khái" quá mà bố Tem cũng chẳng biết cách nào giúp con nhanh lành và mạnh khoẻ được. Đúng là chán thật!

Thôi, bố Tem viết đôi dòng này vô đây cho đỡ quên ngày kỷ niệm đặc biệt này của Tem. Chắng mong gì hơn ngoài mong con mau khoẻ, luôn vui và nhanh lớn thành một thiếu nữ sống có ích cho bản thân, gia đình và xã hội (nghe có vẻ khẩu ngữ quá nhỉ!) Thôi thì mong con mau lớn chăm ngoan học giỏi và biết nghe lời ông bà, bố mẹ, các bác, các cô, các chú... là OK rồi!Chúc con "khái" ngủ ngon!

BB!

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2008

MÙA THU

CẢM XÚC MÙA THU

Thu cựa mình tỉnh giấc
Xanh hanh một khoảng trời
Trong lành quá em ơi
Ánh vàng rơi thật khẽ

Gió lướt êm nhè nhẹ
Lén đưa hoa sữa về
Phố hoe bay lá phượng
Xập xoè trong mắt ai

Tóc mây ngả bờ vai
Nét thu thì phấn chấn
Chợt tình như định mệnh
Tan thấm dần vào thơ...

(Ngọn Gió Đêm 14/9/2008)


MỘT CHIỀU THU NHỚ BIỂN

Thu về nỗi nhớ lên men
Hương say hối thúc thêm thèm vần thơ
Nắng vàng hoe sắc mộng mơ
Chiều hanh mây xám hững hờ ngóng ai
Biển xanh nén tiếng thở dài
Sóng thương bờ cát vỗ hoài ngàn năm...

(Ngọn Gió Đêm 14/9/2008)

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2008

KHÔNG ĐỀ

THƠ ỐM

Mấy hôm khật khật khừ khừ
Hồn thơ rệu rã, câu từ chung chiêng
Lờ mờ dõi bóng chim khuyên
Ánh dương qua ngõ thêm nghiêng góc trời.

Muốn yêu thơ quá đi thôi
Mà thơ vời vợi xa rời tầm tay
Một ngày sùi sụt mưa bay
Hắt hơi, húng hắng, mới hay chữ tình... (情)

Làm thơ chẳng hẳn cho mình
Thơ làm cây cỏ quanh mình nở hoa.
(Ngọn Gió Đêm 9/9/2008)


CẢM XÚC MỘT NGÀY ĐẦU THÁNG 9

Hỏi em đã có khi nào
Lặng nghe tiếng nhạc mà xao xuyến lòng
Nương theo cung bậc thăng trầm
Xót xa luyến khúc huyền cầm vô thanh...

Một thời huyên thảo còn xanh
Một thời trau chuốt mộng lành tặng trao
Một thời thi phú tri giao
Một thời hương sắc hư hao một thời...

Hỏi em... có hiểu lòng tôi
Chữ thương chữ nhớ ghép đôi bao lần
Chữ hoài ngỡ vẫn ngay gần
Mà qua năm tháng có phần nhạt xa...

Tử Kỳ chẳng gặp Bá Nha
Chắc chi mệnh yểu hồn sa cửu tuyền
Thất cầm hẳn vẫn còn nguyên
Trăm năm vẫn mãi lưu truyền khúc Dao

Một ngày thu nhược tâm hao
Đôi dòng lưu bút lao xao luyến trần
Chỉ là câu chữ ái ân
Tương tư khuyết một góc sân tím trời...

-Ngọn Gió Đêm 2/9/2008 -

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2008

CHÙM THƠ VUI TẶNG VỢ & TÍ TEM

Còn hơn chục ngày nữa là tới ngày sinh nhật Tí Tem. Bố gom mấy bài thơ viết tặng hai mẹ con vào đây cho gọn. Khi nào rảnh đọc lại chơi cho vui! Mong con gái mau lớn.


Bài 1
CHUYỆN VỀ TÍ TEM

"Đặt tên con nhé!"
"Tên gì tuỳ em!"
"Vậy thôi em đặt
Con là Tí Tem"
...

Tí Tem Tuổi Tuất
Thật giống cún con
Đôi mắt xoe tròn
Hay cười nhắm tịt .

“Tem yêu ai nhất?”
"Ông nhội ?” hay chiều
“Mẹ Hạnh ?” cũng yêu
“Pố!” Tem yêu nhất!

Cái gì Tem thích
Tem chẳng ngại đâu,
Nếu không ai cản
Tem chơi thật lâu.

Tem ăn hay ói
Dù ăn chẳng nhiều
Bố Tem lo lắng
Mẹ thì buồn thiu…

Tí Tem hay nói,
Hát được mấy câu
“Con vịt cạc cạc…
Bà ơi… đâu rồi…”

Tí Tem ham chơi
Khuya rồi vẫn thức
Mẹ Tem có giục
Tem oà khóc ngay...

Bố thường ngồi máy (PC)
Tem cũng theo liền
Con chuột xanh đỏ
Tem đòi chẳng yên.
...

Chuyện về Tem Tí,
Vui ơi là vui !
Nhưng chẳng kể nữa
Vì Tem đói rồi!...

Bye Bye! cô chú,
Tem đi ngủ thôi!
(Ngọn Gió Đêm 11/3/2008)


Bài 2
CẢ NHÀ CÙNG HO…

Trời bỗng chuyển tiết nồm
Cả nhà đều lụ khụ,
Bố Tem thành “ông cụ”
Mẹ Tem thành “bà già”
Tem cũng giống “ông bà”
Tem cũng ho "khụ… khụ… "
(Ngọn Gió Đêm 12/3/2008)


Bài 3
CHUYỆN VUI ÔNG Ù...!

Tí Tem sợ nhất ông Ù.
Mẹ Tem sợ bố hay vù đi chơi.
Bố Tem sợ túi rỗng thôi
Ông Ù lại sợ Tem ngồi chẳng yên...
Giờ Tem ước có ông Tiên
Mỗi khi mưa đến ông liền hiện ra.
Ông Ù còn đứng ngoài nhà,
Ông Tiên ra nhắc vậy la Ù đi...
Úu... oà... mưa mãi làm chi
Úu... oà... Tem đã ngủ khì... thật ngoan!
(Ngọn Gió Đêm 7/8/2008)



Bài 4
VẪN CHUYỆN ÔNG Ù...!

Trời mưa hay có ông Ù.
Tem sợ ông lắm!... ông Ù đi đi...!
Tem ngoan, ông tới làm chi?
Tem không quấy bố, mẹ thì càng yêu...!
Ông Ù đừng có tới nhiều!
Để yên Tem hát sớm chiều tặng ông:
"Con cò... bé bé... bằng bông..."
"Mừng ngày sinh nhật... Tem không sợ Ù!"
(Ngọn Gió Đêm 7/8/2008)

Bài 5
VỢ TÔI LÀ NÀNG THƠ
(bài thơ dành tặng vợ)

Tôi có một nàng thơ
Vô hình trên trang giấy
Vợ tôi ghen lắm đấy
Nhưng vẫn đành chiều tôi.

Có những lúc buông nới
Thả hồn trong trang viết
Vợ tôi liền chì triết
“Không cưới thơ cho rồi!”

Tôi chỉ biết mỉm cười
“Nói giỡn chơi anh hả?
Anh cưới thật đấy nhá
Lúc đó đừng la anh“.

Trang thơ thật mong manh
Bỗng nhiên thành mầu nhiệm
Nàng thơ dần dần hiện
Trong sắc màu lung linh.

Tôi bối rối lặng thinh,
Ngỡ đang hoà giấc mộng
Trái tim thoáng rung động
Tôi ôm chầm lấy thơ…

Nhưng đúng chỉ là mơ
Nàng thơ liền vụt mất
Bên tôi là hiện thực
Vợ tôi là nàng thơ.


(Ngọn Gió Đêm 6/3/2008)

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2008

KIẾN THỨC: ĐẠO & ĐỜI

Khái niệm về "TRI TÚC" trong Cao Đài Tự Điển
Tri: Biết, hiểu biết, quen biết.
Túc: đủ.

Tri túc là biết đủ, biết mình có được như thế là đủ rồi, không muốn đòi hỏi thêm.

Người tri túc là người biết an phận nên được hạnh phúc.

Người không tri túc thì luôn luôn chạy theo dục vọng, tìm đủ cách để làm thỏa mãn dục vọng, mà dục vọng thì không bờ bến, nên người không tri túc thì cảm thấy lúc nào mình cũng thiếu thốn, nên luôn luôn lo âu phiền não.

Dầu giàu sang bốn biển như Vương Khải, Thạch Sùng, hay như các vua chúa thời xưa, mà không tri túc thì vẫn cho rằng có được bao nhiêu đó chưa đủ, cần phải tìm cách chiếm đoạt thêm, đến mãn đời vẫn lo âu sầu khổ và thường phải chết trong việc làm tôi tớ cho các dục vọng của mình.

Còn như Sào Phủ và Hứa Do, nhà không lành, quần áo không đủ hai bộ, sống thanh bần nơi sằn dã mà tri túc thì thảnh thơi vui thú, an nhàn tự tại.

Sự tri túc là biết ngăn chận lòng tham lam không đáy của con người, để con người tìm thấy được hạnh phúc thực sự trong cuộc sống.

Trong sách Minh Tâm Bửu Giám, phần an phận, sách Cảnh Hành lục viết rằng:

Tri túc thường lạc, đa tham tất ưu,
Tri túc giả, bần tiện diệc lạc,
Bất tri túc giả, phú quí diệc ưu.
Tri túc thường túc, chung thân bất nhục,
Tri chỉ thường chỉ, chung thân bất sỉ.
Tỉ thượng bất túc, tỉ hạ hữu dư,
Nhược thử hướng hạ, tâm vô hữu bất túc giả.
Nghĩa là:
Biết đủ thường vui, tham nhiều tất lo âu,
Người biết đủ, nghèo hèn cũng vui,
Người không biết đủ, giàu sang cũng lo âu.
Biết đủ thì thường đủ hoài, cả đời không nhục,
Biết dừng lại thường dừng lại, cả đời không thẹn.
Sánh với trên thấy không đủ, sánh với dưới thấy có dư,
Ví bằng nhìn xuống như thế, lòng chẳng có lấy làm không đủ.

Trong sách Đạo Đức Kinh, Đức Lão Tử có viết rằng:

Danh dữ thân thục thân?
Thân dữ hóa thục đa?
Đắc dữ vong thục bệnh?
Thị cố, thậm ái tất thậm phí,
Đa tàng tất hậu vong.
Tri túc bất nhục, tri chỉ bất đãi,
Khả dĩ trường cửu.
Nghĩa là:
Tên tuổi và thân sống, cái nào quí?
Thân sống và của cải, cái nào cần?
Được và mất, cái nào hơn?
Cho nên, yêu lắm thì hao tổn nhiều,
Cất chứa nhiều thì mất nhiều.
Biết đủ không nhục, biết dừng không nguy,
Có thể lâu dài.

Họa mạc đại ư bất tri túc,
Cữu mạc đại ư dục đắc.
Cố tri túc chi túc,
Thường túc hỹ.
Nghĩa là:
Tai họa, không cái nào lớn bằng không biết đủ,
Lỗi lầm, không cái nào lớn bằng lòng muốn được.
Cho nên, biết đủ thì đủ,
Luôn luôn đủ vậy.

“Tri túc tức là Tự tri mãn túc, tự biết mình có đầy đủ, không mong cầu thái quá.
Thiểu dục, Tri túc là hai đức tánh mật thiết với nhau. Thiểu dục: ít ham muốn; Tri túc: có bao nhiêu cũng coi là đủ, dẫu được ít lòng cũng chẳng hối hận.

Niết Bàn Kinh: Tri túc là tự biết hạnh đức mình, sở đắc của mình. Trái với Bất Tri túc là chẳng biết liệu lượng sức mình. Người Tri túc chẳng dám nhận những sự khen tặng, cúng dường, cung kính thái quá của người đời, một niềm phụng sự nết tri túc của mình. Kẻ Bất Tri túc, hạnh tu thì ít mà ngỡ rằng mình có phước đức lớn, đạo quả cao, muốn cho người đời tôn trọng mình. Bực Tỳ kheo bất tri túc như vậy phạm tội nặng là tội ba-la-di (tội nặng nghiêm trọng trong giới luật).

Phật giáo Di kinh: Nếu muốn thoát khỏi mọi sự khổ não nên quán tưởng lẽ Tri túc. Cái phép Tri túc là thấy mình giàu có, vui vẻ, an ổn. Người Tri túc dầu nằm trên đất cũng vẫn an vui. Kẻ Bất Tri túc dầu ở cảnh Thiên đường cũng chẳng vừa ý. Kẻ Bất Tri túc tuy giàu mà nghèo; người Tri túc tuy nghèo mà giàu. Kẻ Bất Tri túc thường bị năm mối tham dục (sắc, thinh, hương, vị, xúc lôi kéo. Người Tri túc trông thấy mà thương xót giùm.” (Trích trong Phật Học Từ Điển của Đoàn Trung Còn)

NHÂN NGÀY NGHỈ LỄ - TÌM ĐỌC LẠI CÁC ĐIỂN TÍCH CỔ

BÁ NHA - TỬ KỲ

Bá Nha và Tử Kỳ là đôi bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc. Bá Nha làm quan, Tử Kỳ là tiều phu. Do đó, nơi bao lơn Tòa Thánh có đắp bức tranh Bá Nha - Tử Kỳ để tượng trưng TIỀU, một trong Tứ Dân Tứ Thú.
* Bá Nha họ Du tên Thụy, người ở Sính Ðô nước Sở (nay là phủ Kinh Châu, tỉnh Hồ Quảng). Tuy là người nước Sở, nhưng làm quan cho nước Tấn, chức Thượng Ðại Phu.
* Tử Kỳ, họ Chung tên Huy, nhà tại Tập Hiền Thôn, gần núi Mã Yên, ở cửa sông Hán Dương, là một danh sĩ ẩn dật, báo hiếu cha mẹ tuổi già nua, làm nghề đốn củi


Một hôm, Bá Nha phụng chỉ vua Tấn đi sứ qua Sính Ðô nước Sở, vào triều kiến vua Sở, trình quốc thư và giải bày tình giao hiếu giữa hai nước, được vua Sở và quần thần thiết tiệc khoản đãi. Bá Nha nhơn dịp nầy đi thăm mộ phần tổ tiên, thăm họ hàng, xong vào từ biệt vua Sở trở về nước Tấn.
Khi thuyền trở về đến cửa sông Hán Dương, nhằm đêm Trung Thu, trăng sáng vằng vặc, phong cảnh hữu tình, Bá Nha cho lịnh cắm thuyền dưới chân núi Mã Yên để thưởng ngoạn. Cảm thấy hứng thú, muốn dạo chơi một vài khúc đàn, Bá Nha liền sai quân hầu lấy chiếc lư ra, đốt hương trầm xông cây dao cầm đặt trên án. Bá Nha trịnh trọng nâng đàn, so dây vặn trục, đặt hết tâm hồn đàn lên một khúc réo rắt âm thanh, quyện vào khói trầm, chưa dứt, bỗng đàn đứt dây.
Bá Nha giựt mình tự nghĩ, dây đàn bỗng đứt thế nầy ắt có người nghe lén tiếng đàn, bèn sai quân hầu lên bờ tìm xem có ai là người nghe đàn mà không lộ mặt. Quân hầu lãnh lịnh lên bờ thì bỗng có người từ trên bờ lên tiếng:
- Xin đại nhân chớ lấy làm lạ, tiểu dân là tiều phu kiếm củi về muộn, trộm nghe được khúc đàn tuyệt diệu của Ngài.
Bá Nha cười lớn bảo:
- Người tiều phu nào đó dám nói hai tiếng nghe đàn với ta, sao ngông cuồng thế?
- Ðại nhân nói sai quá vậy. Há chẳng nghe: Thập thất chi ấp, tất hữu trung tín (Một ấp 10 nhà ắt có nhà trung tín). Nếu đại nhân khinh chỗ quê mùa không người biết nghe đàn, thì cũng không nên có người khảy lên khúc đàn tuyệt diệu.
Nghe đáp xong, Bá Nha hơi choáng váng, hối hận những lời vừa thốt ra, vội bước ra mũi thuyền, dịu giọng nói:
- Người quân tử ở trên bờ, nếu thực biết nghe đàn, biết vừa rồi ta khảy khúc gì không?
- Khúc đàn đại nhân vừa tấu đó là: Ðức Khổng Tử khóc Nhan Hồi, phổ vào tiếng đàn, lời rằng:

Khá tiếc Nhan Hồi yểu mạng vong,
Dạy người tư tưởng tóc như sương.
Ðàn, bầu, ngõ hẹp vui cùng đạo,
Ðến cuối câu ba thì dây đàn đứt, còn lại câu bốn là:
Lưu mãi danh hiền với kỹ cương.

Bá Nha nghe xong, đúng quá, mừng rỡ sai quân hầu bắc cầu lên bờ mời người quân tử xuống thuyền đàm đạo.
Người tiều phu ung dung xuống thuyền, chấp tay vái Bá Nha. Bá Nha vội đưa tay đáp lễ, nói:
- Xin quí hữu miễn lễ cho.
Rồi bắc ghế mời ngồi, phân ngôi chủ khách.
- Quí hữu biết nghe đàn, ắt biết ai chế ra đàn?
- Mong ơn Ngài hỏi tới, kẻ tiểu dân đâu chẳng dám nói hết cái biết của mình.

Khi xưa, vua Phục Hy thấy tinh hoa của năm vì sao rơi xuống cây ngô đồng, chim phượng hoàng liền đến đậu. Vua Phục Hy biết ngô đồng là gỗ quí, hấp thụ tinh hoa Trời Ðất, có thể làm đồ nhã nhạc, liền sai người đốn cây ngô đồng xuống, cắt làm ba đoạn để phân Thiên, Ðịa, Nhơn. Ðoạn ngọn thì tiếng quá trong mà nhẹ, đoạn gốc thì tiếng quá đục mà nặng, duy đoạn giữa thì tiếng vừa trong vừa đục, có thể dùng được, liền đem ra giữa dòng sông nước chảy ngâm 72 ngày đêm, rồi lấy lên phơi khô, chọn ngày tốt, thợ khéo Lưu Tử Kỳ chế làm nhạc khí, bắt chước nhạc Cung Dao Trì, đặt tên là Dao cầm.

Dao cầm nầy dài 3 thước 6 tấc, án theo 360 độ chu Thiên , phía trước rộng 8 tấc án theo Bát tiết, sau rộng 4 tấc án theo Tứ Tượng, dầy 2 tấc án theo Lưỡng Nghi, đầu như Kim đồng, lưng như Ngọc Nữ, trên chạm Long Phụng, gắn phím vàng trục ngọc. Ðàn ấy có 12 phím tượng trưng 12 tháng, lại thêm một phím giữa tượng trưng tháng nhuận, trên mắc 5 dây, ngoài tượng Ngũ Hành, trong tượng Ngũ Âm: Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ.

Vua Thuấn khảy Dao cầm, ca bài Nam phong, thiên hạ đại trị.
Vua Văn vương bị Trụ vương giam cầm nơi Dũ Lý, con trưởng Bá Ấp Khảo thương nhớ không nguôi, nên thêm một dây nữa gọi là dây Văn (Văn huyền), đàn nghe thêm ai oán.
Võ vương đem quân phạt Trụ, thêm vào Dao cầm một dây phấn khích gọi là dây Võ (Võ huyền).
Như thế, Dao cầm lúc đầu có 5 dây, sau thêm 2 dây Văn và Võ nữa thành 7 dây, gọi là Thất huyền cầm.

Ðàn ấy có Sáu kỵ, Bảy không, Tám tuyệt, kể ra:
* Sáu Kỵ là: Rét lớn, nắng lớn, gió lớn, mưa lớn, sét lớn, tuyết rơi nhiều.
* Bảy Không là: Nghe tiếng bi ai và đám tang thì không đàn, lòng nhiễu loạn thì không đàn, việc bận rộn thì không đàn, thân thể không sạch thì không đàn, y quan không tề chỉnh thì không đàn, không đốt lò hương thì không đàn, không gặp tri âm thì không đàn.
* Tám Tuyệt là: Thanh cao, kỳ diệu, u uất, nhàn nhã, bi đát, hùng tráng, xa vời, dằng dặc.
Ðàn ấy đạt đến tận thiện tận mỹ, hổ nghe không kêu, vượn nghe không hú, một thứ nhã nhạc tuyệt vời vậy.

Bá Nha nghe xong , kính phục bội phần, hỏi thêm:
- Quí hữu quả thấu triệt nhạc lý. Khi xưa, Ðức Khổng Tử đang khảy đàn, Nhan Hồi từ ngoài bước vào, thoảng nghe tiếng đàn u trầm, nghi là có ý tham sát, lấy làm lạ, liền hỏi Ðức Khổng Tử. Ngài đáp: Ta đang khảy đàn, bỗng thấy mèo bắt được chuột, liền khởi lên ý niệm tham sát mà hiện ra tơ đồng.
- Nhan Hồi đã nghe tiếng đàn mà biết lòng người khảy đàn. Nay Hạ quan khảy đàn, lòng tư lự điều gì, quí hữu có thể đoán biết chăng?
- Ðại nhân thử dạo một khúc xem.
Bá Nha nối lại dây đàn, tập trung tinh thần đến chốn non cao, khảy lên một khúc. Tiều phu khen rằng:
Ðẹp thay vòi vọi kìa, chí tại non cao.
Bá Nha ngưng thần, ý tại lưu thủy, khảy lên một khúc nữa. Tiều phu lại khen rằng:
Ðẹp thay, mông mênh kìa, chí tại lưu thủy.
Bá Nha thấy tiều phu đã thấy rõ lòng mình qua tiếng đàn, lấy làm kính phục, liền gác đàn, sai bày tiệc rượu, đối ẩm luận đàm. Hai người hỏi nhau tên họ, nguyên quán, nghề nghiệp. Bá Nha lại sanh lòng cảm mến Tử Kỳ về sự hiếu với phụ mẫu, nên xin kết nghĩa anh em với Tử Kỳ, để không phụ cái nghĩa TRI ÂM mà suốt đời Bá Nha chưa từng gặp.

Hai người đến trước bàn hương án lạy Trời Ðất, rồi lạy nhau 8 lạy kết làm anh em. Tử Kỳ nhỏ hơn Bá Nha 10 tuổi nên làm em. Hai anh em đối ẩm cùng nhau tâm sự mãi cho đến sáng mà không hay. Tử Kỳ vội đứng lên từ biệt.
Bá Nha bùi ngùi xúc động, hẹn ước Tử Kỳ, đúng ngày Trung Thu năm sau, hai anh em sẽ hội ngộ nhau tại ghềnh đá nầy. Bá Nha lấy ra hai đỉnh vàng, hai tay nâng lên nói:
- Ðây là chút lễ, kính dâng bá phụ và bá mẫu. Tấm tình chí thành, em đừng từ chối.
Hai người từ biệt, lòng đầy lưu luyến.
Chẳng bao lâu, thuyền về tới bến. Bá Nha vào kinh đô tâu trình Tấn Vương các việc, được Tấn vương khen tặng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. . . Nhớ ngày ước hẹn với Tử Kỳ, Tử Nha tâu xin vua Tấn cho nghỉ phép về thăm quê nhà.
Bá Nha thu xếp hành trang đến núi Mã Yên kịp ngày Trung Thu ước hẹn. Kìa là núi Mã Yên mờ mờ sương lạnh, tịch mịch, không một bóng người. Bá Nha nghĩ thầm, năm trước nhờ tiếng đàn mà gặp được tri âm, đêm nay ta phải đàn một khúc để gọi Tử Kỳ. Rồi sai đốt hương trầm, đem Dao cầm ra so dây. Bá Nha đặt hết lòng nhớ nhung của mình vào tiếng đàn réo rắt, bỗng trong tiếng đàn lại có hơi ai oán nổi lên. Bá Nha dừng tay suy nghĩ: Cung Thương có hơi ai oán thảm thê, ắt Tử Kỳ gặp nạn lớn. Sáng mai ta phải lên bờ dọ hỏi tin tức về Tử Kỳ.
Ðêm ấy, Bá Nha hồi hộp lo âu, trằn trọc suốt đêm, chờ cho mau sáng, truyền quân hầu mang theo Dao cầm, 10 đỉnh vàng, vội vã lên bờ, tiến vào núi Mã Yên. Khi qua cửa núi, gặp ngã ba đường, chưa biết nên đi đường nào, đành ngồi chờ người trong xóm đi ra hỏi thăm. Không bao lâu, gặp một lão trượng tay chống gậy, tay xách giỏ, từ từ đi lại. Bá Nha thi lễ, hỏi:
- Xin lão trượng chỉ giùm đường đi Tập Hiền Thôn?
- Thượng quan muốn tìm nhà ai?
- Nhà của Chung Tử Kỳ.
Vừa nghe 3 tiếng Chung Tử Kỳ, lão trượng nhòa lệ, nói:
- Chung Tử Kỳ là con của lão. Ngày Trung thu năm ngoái, nó đi đốn củi về muộn, gặp quan Ðại Phu là Du Bá Nha kết bạn tri âm. Khi chia tay, Bá Nha tặng hai đỉnh vàng, nó dùng tiền nầy mua sách học thêm, ngày đi đốn củi, tối về học sách, mãi như vậy, sức khỏe hao mòn, sanh bệnh rồi mất.
Bá Nha nghe vậy thì khóc nức nở, thương cảm vô cùng. Lão trượng ngạc nhiên hỏi quân hầu thì biết thượng quan đây chính là Du Bá Nha, bạn tri âm của Chung Tử Kỳ. Chung lão biết vậy lại càng bi thảm hơn nữa nói:
- Mong ơn thượng quan không chê con lão hàn tiện. Lúc mất, nó dặn rằng: Con lúc sống không vẹn niềm hiếu dưỡng, lúc chết không vẹn nghĩa tri giao, xin cha chôn con nơi cửa núi Mã Yên để thực hiện lời ước hẹn với quan Ðại Phu Bá Nha.
Lão phu y lời con trối lại. Con đường mà thượng quan vừa đi qua, bên phải có một nấm mộ mới, đó là mộ của Tử Kỳ. Hôm nay là đúng 100 ngày, lão mang vàng hương ra cúng mộ.
- Việc đời biến đổi, may rủi không lường. Xin Lão bá đưa đến mộ Tử Kỳ, bốn lạy cho vẹn tình tri kỷ.

Khi đến phần mộ, Bá Nha sửa lại áo mũ, sụp lạy khóc rằng: Hiền đệ ơi, lúc sống thông minh anh tuấn tuyệt vời, nay chết, khí thiêng còn phảng phất, xin chứng giám cho ngu huynh một lạy ngàn thu vĩnh biệt.
Lạy xong, Bá Nha phục bên mồ, khóc nức nở. Sau đó, Bá Nha gọi mang Dao cầm tới, đặt lên phiến đá trước mộ, ngồi xếp bằng trên mặt đất một cách nghiêm trang, so dây tấu lên một khúc nhạc thiên thu, tiễn người tri âm tài hoa yểu mạng. Bỗng thấy gió rừng thổi mạnh, mây đen kéo lại, u ám bầu trời, hồi lâu mới tan. Có lẽ đó là anh hồn của Tử Kỳ hiển linh chứng giám. Tấu khúc nhạc xong, Bá Nha phổ lời ai oán, thay lời ai điếu, vĩnh biệt bạn tri âm, rồi đến vái cây Dao cầm một vái, tay nâng đàn lên cao, đập mạnh vào phiến đá trước mộ Tử Kỳ, đàn vỡ tan nát, trục ngọc phím vàng rơi lả tả.
Chung lão không kịp ngăn, sợ hãi nói rằng:
- Sao đại quan hủy cây đàn quí giá nầy?
Bá Nha liền ngâm 4 câu thơ thay câu trả lời:
Dao cầm đập nát đau lòng phượng,Ðàn vắng Tử Kỳ, đàn với ai?Gió Xuân khắp mặt bao bè bạn,Muốn kiếm tri âm, ôi khó thay!
- Nguyên do là vậy. Âm nhạc là một bộ môn nghệ thuật cao siêu. Nhân đây, xin mời thượng quan đến nhà lão để lão cảm tạ tấm lòng tốt đẹp của thuợng quan đối với con lão.
- Cháu quá bi thương, không dám theo bá phụ về quí phủ e gợi thêm nỗi đau lòng. Nay nghĩa đệ vắng số mất rồi, cháu kính dâng lên bá phụ và bá mẫu 10 đỉnh vàng, một nửa dùng mua mấy mẫu ruộng làm Xuân Thu tế tự cho Tử Kỳ, một nửa xin để phụng dưỡng bá phụ và bá mẫu trong tuổi già. Chừng cháu trở về triều, dâng biểu lên vua xin cáo quan, cháu xin đến rước bá phụ, bá mẫu đến an hưởng tuổi già.
Nói xong, Bá Nha lấy vàng dâng lên, rồi khóc lạy mộ Tử Kỳ một lần nữa, mới trở về thuyền.
Chung lão cảm động không cùng, nghẹn ngào đứng lặng nhìn theo bóng Bá Nha cho đến khi khuất bóng.

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2008

BÀI VIẾT : "TÂM SỰ CUỐI CÙNG TRONG THÁNG 8"

Sáng nay chủ nhật, trời lại mưa. Một tuần nữa lại qua đi...

...
Hà nội, Chủ nhật, ngày 31/8/2008

CHÚC MỪNG SINH NHẬT EM!
(Thân tặng Ms DBH)

Hôm nay sinh nhật em
Vậy mà anh quên khuấy

Hoa đã không hề thấy
Lời chúc còn thiếu sao!!!
Biết chúc em gì nào (?!)
Chúc em luôn khoẻ, đẹp...
Chúc nghe "xa lạ" thế,
Chúc vậy thì xin thôi!
Vậy thì... anh tiếp lời
Chúc môi em mãi thắm
Để mỗi khi anh ngắm
Anh lại thèm... hôn môi
Chúc vậy quá lả lơi!Thì thôi anh chúc lạiChúc em xuân xanh mãiYêu đời và... yêu ai!!!
Bao lời chúc thật dàiMà anh quên chẳng chúcThôi thì anh nâng cốcChúc em trọn đời vui!
Chúc cho những nụ cười
Rạng ngời bên em mãi
Và tình yêu mãi mãi
Rực sáng trong tim hồng!

- Ngọn Gió Đêm 21/8/2008 -


MẸ TÔI
Sinh ra chẳng phải nhà giàu
Cút côi từ thủa mái đầu còn xanh
Tuổi thơ mẹ quá nhọc nhằn
Khi vừa thiếu nữ... đã rành à... ơi...!
À... ơi... tiếng mẹ bên nôi
Bao năm con lớn lên rồi còn nghe
Tháng ngày theo những tiếng ve
Con thêm lớn, mẹ thêm phần tuổi cao

Tóc mây tuyết điểm như sao
Bờ mi sương đọng nhuốm vào trắng thêm
Vẫn nguyên một tiếng cười hiền
Mà theo năm tháng ưu phiền ẩn sâu.

Con vui chúng bạn nhữngđâu
Làm ăn thua, được... nào đâu biết gì!
Mẹ trông từng bước con đi
Buồn vui theo cả những gì bên con...
Mẹ ơi!
Hôm nay vừa chẵn năm tròn
Con rờiđại học gót mòn mười năm
Danh chưa tới, lợi chẳng còn
Lộc tài như thể chán dòm tới con
Mẹ cười xoa mái đầu con
"Ngheo lâu, giàu chóng. Trí còn đừng lo!"
Đừng lo mà mẹ vẫn lo
Hằn thêm nếp gấp... Lỗi này tại con.
Mẹ ơi!
Cả đời sống trọn vì con
Mẹ mong giữ mãi bên con tiếng cười
Dù bao gian khó trên đời
Con sẽ mãi giữ tiếng cười mẹ mong.
Ngọn Gió Đêm 17/8/2008

GIÁ NHƯ
Giá như... có được lời yêu
Cho tôi mơ mộng một chiều cùng thơ
Giá như... chẳng phải là mơ
Cho tôi thoả ước, được chờ đợi em
Giá như... ta đã từng quen
Tôi khao khát được làm em phải lòng...
Giá như... tình được như mong
Hai ta kết lại chung dòng suối tiên...
Giá như... Đừng mãi vô duyên!
Ngồi mơ mộng lắm cho phiền lòng em
Giá như... đừng có say men!
Cho tình ta chẳng phải thèm... "Giá như...".

*************************************
Sau đêm còn biết bao ngày...
Sau mưa nắng lại vui say đất trời...
Sau con mắt, có hồn tôi...
Sau khi yêu... Mới biết đời là sao...!
Ngọn Gió Đêm 16/8/2008


Thứ Hai, 25 tháng 8, 2008

KỶ NIỆM MỘT THỜI THƠ CỜ

Bài xướng

Khai cuộc pháo đầu kèm mã đội
Tấn công tới tấp ngựa làm ngòi
Địch ngờ yếu thế đưa xe thủ
Quên tốt sang hà đã có đôi
Đến thế cờ tàn em phải thí
Đỗi xe hay pháo cũng xong rồi
Bắt vua, chém tướng nhờ mã tốt
Em hiểu được rồi, cũng chịu thôi!
LS - VNTQ

Bài hoạ vui

Vẫn thế pháo đầu gác mã thôi
Anh công cách ấy dễ thua rồi
Tướng em anh chiếu còn bao nước
Đâu bí sao dùng tới tốt đôi
Chuyển thế giăng xe em bắt pháo
Khép biên song mã khó thay ngòi
Vẫn nguyên sỹ tượng còn chưa ngỏ
Anh chiếu cách nào cũng vậy thôi!

Ngọn Gió Đêm 25/8/2008


Chùm thơ mà Hanoi-DAC thân ái tặng Ms cùng đánh cờ đêm 10/7/2007

Ván thứ nhất!...

Anh là lữ khách nghé ngang!
Mượn bàn cờ tướng mơ màng chút thôi!
PHÁO đầu công thủ quen rồi
MÃ quỳ giữ tốt,.. xe thời thọc sang....
XE, pháo, mã, phối nhịp nhàng
Em bền SỸ, TƯỢNG anh càng muốn công
Thương em phận TƯỚNG má hồng
Anh dùng một TỐT qua sông chiếu hoài....
Chiều em một nước cờ sai.
Cho tàn cuộc sớm đỡ hoài tình em.

Ván thứ 2....

Em thời vén sỹ... để... thành không
Dụ anh vô chiếu để “vào tròng”…
Anh nào có vội... không thèm chiếu ...
Lùa tốt sang sông giữ.. thế công...
Xe kéo song hà luồn tuyến dọc
Pháo dồn công nhẹ chính trung cung
Được đà song mã ùa lên chiếu
Dúi tốt nhập cung... tướng khốn cùng...

Ván cuối

Tàn cuộc cờ em cố thủ hoà
Nhưng cờ anh mạnh,... nói không ngoa!
Thoáng ngại em buồn anh nói nhỏ:
“Ráng chờ anh nha...chút xong mà!”
Quần đảo ba hồi anh chuyển thế,
Em mừng khi thấy pháo anh lồng.
Đúng thế em thường hay bắt pháo.
Bỗng “đoành” một cái… thế là xong.

Ngọn Gió Đêm - HanoiDAC - 10/7/2007

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2008

VU VƠ CÙNG VỚI THƠ ĐƯỜNG

Bài xuớng:
MỐI TÌNH SAY

Trăm năm ba vạn sáu nghìn ngày
Chỉ thoáng qua mường tượng gió bay
Phù phiếm bóng trăng chìm đáy nước
Mơ màng cánh én liệng chân mây
Khi yêu năm tháng tràn hương sắc
Lúc nhớ đêm ngày phải mượn vay
Kẻ ở người đi ngàn dặm cách
Để lòng ai nặng mối tình say.
Lá chờ rơi 21/08/08
- VNTQ

Bài hoạ 1
NHƯ HỒN BƯỚM
(Gởi lại em một thời anh yêu em)

Chuyện cũ năm xưa nhớ lấy ngày.
Yêu người một thuở ngát hương bay
Tình yêu thanh thoát như hoa lá
Tình nhớ hồn nhiên tựa gío mây.
Mỗi phút qua đi vui hạnh phúc
Từng giây để lại dấu thương vay.
Vô tư ngây ngất như hồn bướm.
Với sắc, hương hoa đắm đuối say.
Trần Mạnh Hùng
- VNTQ

Bài hoạ 2
BÀI HOẠ CUỐI
(Thân hoạ cùng người bạn thơ)

Một tháng vui thơ mới mấy ngày
Thời gian thấm thoắt tựa tên bay
Rượu chưa kịp rót vui cùng gió
Thơ mới vừa gieo hoạ với mây
Biết vậy sao lòng không nán lại
Hay vì mỏi mệt chuyện duyên vay (?!)
Tình thơ vốn vẫn thường hay vậy
Bởi thế nên đời mới đắm say.
- Ngọn Gió Đêm 24/8/2008 -

Bài hoạ 3
ĐÔI DÒNG TỰ SỰ
(Nhắn gửi một người bạn thơ)

Mới chỉ xa nhau có mấy ngày
Bao lời ý đẹp đã tiêu bay
Vần yêu lận đận tìm muôn nẻo
Chén nghĩa mơ màng kiếm tận mây
Bao tháng say thơ duyên cũng trả
Bao năm mê rượu nợ còn vay
Nhắm mắt nhìn đời qua tiếng nhạc
Câu thơ, bầu rượu thế mà cay
- Ngọn Gió Đêm 24/8/2008 -


LỜI THƠ CUỐI TRƯỚC KHI CHIA TAY

Thảnh thơi ngồi viết mấy dòng này
Chẳng vì thương nhớ, chẳng vì say
Chẳng bởi hồn thơ giờ đã cạn...
Mà lòng khô lạnh với duyên vay.
- Ngọn Gió Đêm 24/8/2008 -

NHỮNG CẢM XÚC TỪNG CÓ TRONG THƠ

CẢM XÚC TRƯA HÈ

Tong...
Tong...
Tong...
Chỉ là những trưa hè tĩnh lặng vắng tiếng ve
Mưa trợt đến
Ướt đẫm sân hè vàng hoè sắc lá
Tiếng nước hay tiếng lòng xao xuyến lạ
Rớt bên thềm
Xen lẫn tiếng mưa rơi...

Tong...
Tong...
Tong...
Những giọt nước cuối ngày như cũng muốn một lần thôi
Được góp cho đời
Những thanh âm dịu ngọt
Lung linh lắm trước khi vào lòng đất
Khẽ mỉm cười
Vì đã trọn một đời vui.

Tong...
Tong...
Tong...
Giọt nước nào mang hình bóng em tôi
Nhỏ đẫm ướt đôi tay không nhắn gửi một lời...
Đêm xuống
Đầy trời sao vẫn tối
Giọt nước nào,
Thấm buốt... trái tim tôi...
- Ngọn Gió Đêm 23/8/2008 -

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2008

LẢ LƠI CÙNG LỤC BÁT

CHÚT TÌNH TRONG THƠ

Tình trường, tình bạn, tình thơ
Trong ba thứ đó, em chờ tình chi (?!)
Còn tôi giá được chọn thì...
Chi mong có được tình gì trong thơ...

Dẫu yêu, cũng chỉ là vờ
Dẫu thương cũng chỉ làm thơ thêm nồng.
Vô duyên phải phận long đong
Tội chi phải để cho lòng trống thêm!

Lời thơ yêu có chi phiền
Hồn thơ yêu có bao điều đáng yêu
Tâm tình trong mỗi vần gieo
Dẫu hư, dẫu thực chớ nghèo chất thơ.

Biết yêu từ thủa nguyên sơ
Biết thương từ thủa lần giường tập đi
Yêu thương là đạo ở đời
Đừng nên để mất cho người héo hon.

"Đời là một kiếp sống mòn"
Tình trong thơ mãi mãi còn trong thơ.
- Ngọn Gió Đêm 21/8/2008 -


VẪN NÓI LỜI YÊU THƯƠNG

"Vần Yêu" khổ biết bao nhiêu!
Nhưng sao mãi thích yêu chiều trong thơ...


Con nhên vốn vẫn giăng tơ
Chẳng từ yêu... vẫn cứ ngơ ngẩn lòng
Không "gặp" thì nhớ thì mong
Gặp rồi thì biết đã xong một bài
Tình thơ xướng họa còn dài
Hữu duyên mới được mấy bài đáng yêu...

Nhành hoa mà cũng lo nhiều
Chắc đời chỉ có lá chiều vàng rơi
"Vần yêu, phiền lắm ai ơi..."
Thiếu vần yêu chắc trọn đời phiền luôn!

- Ngọn Gió Đêm 21/8/2008 -

GIÓ ĐÊM ĐEM DÁN VẦN YÊU LÊN TRỜI

Vậy thôi Gió chẳng khuyên lời
Lả lơi với Cỏ cây thời cho yên
Muôn hoa có vạn cái duyên
Muôn cây có vạn nỗi niềm ẩn sâu

Tình đời phải phép toán đâu
Để ra nghiệm đúng bạc đầu chẳng ra
Tình thơ cũng vậy thôi mà
Luận sai, luận đúng tới già vẫn sai...

Sống đời hướng tới tương lai
Niềm tin rọi sáng trông ai cũng tình
Vần yêu chẳng giữ một mình
Dành cho bạn đọc cảm tình vậy thôi

Tình yêu giao trọn bạn đời
Tình thơ trao gửi tặng người bạn thơ
Còn tình... trong những giấc mơ
Giữ riêng dành ủ cho thơ thêm nồng

Vì sao yêu những đoá hồng?
Phải chăng gai sắc nên lòng đắm say (?!)
Vì sao yêu áng thơ hay?
Phải chăng vì sẽ có ngày thơ yêu (?!)

Thả hồn theo những cánh diều
Thơ nhờ Gió dán "Vần Yêu" lên trời!!!...
- Ngọn Gió Đêm 22/8/2008 -


KHÚC TÂM TÌNH VỚI BIỂN

Phải chăng biển đã buồn nhiều
Nên giờ biển chẳng thiết yêu nắng vàng,
Chẳng say ngọn gió mơ màng
Chẳng ưa bờ cát với hàng phi lao...

Phải chăng con sóng thủa nào
Vẫn buồn nên mới rì rào ngày đêm
Bạc đầu sóng vẫn chưa quên
Thuyền xưa, bến cũ êm đềm dưới trăng...

Phải chăng biển sợ yêu nhầm
Nên tim đem khoá giữa lòng đại dương
Nhìn đời chỉ thấy màn sương
Mặn môi trong những đêm trường không trăng...

Nếu như Gió đúng phần nào
Thì giờ gió hiểu vì sao Biển buồn!
Cung trầm chẳng thể thăng luôn
Khoá son đành đóng lối mòn trong thơ.
- Ngọn Gió Đêm 22/8/2008 -


ĐÁP LỜI THƠ NGƯỜI TÔI THƯƠNG - NO1

Người tôi thuơng ở đây rồi!
Xa em anh chỉ biết ngồi làm thơ.

Lục bát anh cũng lơ mơ
Gieo vần lớ ngớ, i tờ vậy thôi.
Thất ngôn nào dám đùa chơi
Ngũ ngôn định viết, ấy rồi lại quên!

Thơ làm chưa kịp đặt tên
Nhìn bông Tứ Quý vội điền "Tặng em..."
Lời thơ thoáng lạ, thoáng quen
Thoáng như muốn giận, thoáng thèm muốn yêu.

Nào đâu anh có chẳng chiều,
Sao em nỡ nói những điều... về anh?!
Thơ người xướng hoạ đã đành
Thơ anh lớ ngớ... hoá thành khổ ai!

Vô tình rũ một nhành Mai
Thôi đành gác bút, thơ gài hàng hoa...
(Ngọn gió đêm 31/7/2008)

ĐÁP LỜI THƠ NGƯỜI TÔI THƯƠNG - NO2

Là hoa hương sắc khó tàn
Vui thơ đâu chỉ mỗi màn họa thơ!
Trải đời ai chẳng từng mơ
Mấy ai có được duyên hờ như em.

Vô tình thoáng gặp mà quen
Vô tình câu chữ cứ nen vào đầu,
Vô tình chỉ nói một câu...
Vô tình... lại bước qua nhau hững hờ.

Dẫu là chỉ phận duyên thơ
Quý nhau cầm bút hoạ sơ đôi dòng.
Mến nhau nâng chén rượu nồng
Thơ em vẫn mãi sắc hồng trong anh
(Ngọn gió đêm 31/7/2008)

LỜI CUỐI TẶNG EM!
Làm thơ chẳng ước để đời
Làm thơ chỉ ước tặng người tôi thương
Đôi khi lòng có vấn vương
Câu thơ dẫn bước tìm đường gặp em.

Gặp rồi mà mãi chẳng quen
Chẳng thân, chẳng thích, chẳng... kèm lời yêu.
Thì ra anh mải sớm chiều
Làm thơ đem dán cánh diều mộng mơ.

Khiến em khắc khoải mong chờ
Thơ không tới được, duyên thơ khó thành.
Nay xa cách vậy, anh đành...
Gấp thuyền thơ thả với nhành hoa mai.

Lênh đênh trong giấc mơ dài
Tròng trành khi tỉnh vẫn hoài nhớ thương.
(Ngọn gió đêm 31/7/2008)

ĐÁP LỜI THƠ NGƯỜI TÔI THƯƠNG - NO3

Thơ em đã lớn hơn rồi,
Chẳng ngây thơ tựa như hồi mới quen!
Lời thơ như nước chảy êm
Ý thớ ngọt sắc cắt liền tim anh.

***

Thì vẫn biết lý đời vẫn vậy
Gieo gió đông thường gặt bão giông
Anh nào gieo nỗi nhớ mong
Sao em vẫn gặt cho lòng tương tư.

Nào ai muốn giã từ em mãi
Nhưng đường đời vẫn phải chia hai
Dẫu lòng chỉ hướng tới ai...
Thì tình xuân đó có dài được đâu!

Tình yêu vốn muôn màu em hỡi
Xin em đừng... thêm rối lòng đau.
Đời thường chẳng được gần nhau
Trong thơ nguyện ước bên nhau suốt đời.

Giờ em muốn nói lời cách biệt
Anh cũng đành chỉ biết trông theo
Đò ngang cập bến buông neo
Nhìn con đò dọc gác chèo thả trôi...
(Ngọn gió đêm 31/7/2008)




THƠ GIÓ TẶNG CHIỀU VÀNG

"Trời giăng tơ hững hờ buông sợi rối
Sợi tơ nào em nhặt buộc vào thơ"
Để anh hoà mông ngẩn ngơ
Nhớ thơ em... dẫu duyên hờ vẫn mong.

Buổi nay bối rối ngập lòng
Bâng khuâng hồn bỗng lạc trong bóng chiều
Vẩn vơ... ngồi nghĩ thật nhiều
Ánh tà viên tịch mới liều đề thơ

Gửi em - mến gọi "nàng thơ"
Mong em đừng nghĩ tôi vờ nhớ em
Dẫu người chưa một lần quen
Nhưng qua thơ, ngỡ như thèm... "hữu duyên"

Vung tay họa bóng thuyền quyên
Tô màu thục nữ, điểm duyên má đào
Tặng em bốn chữ thêm vào"
Công Dung Ngôn Hạnh" triện vào thành thơ...

(Ngọn Gió đêm 05/09/2008)

Thứ Năm, 14 tháng 8, 2008

THƠ VIẾT VỀ NHỮNG LOÀI HOA

TẶNG EM - ĐOÁ MAI TRONG LÒNG TÔI

Viết về em...
Bao lời đẹp ý hay đời đã viết cả rồi
Tôi chỉ biết lặng người...
Đứng ngắm nhìn em đoá mai vàng trái vụ
Ai bảo!
Sao chẳng đem lòng yêu một nhành hoa đồng nội
Cho bốn mùa
Sớm tối khỏi chờ trông...

Cánh mai vàng cong cong
Ấp ủ trong em một mùi hương đằm thắm
Quyến rũ lắm
Mà không sao lưu giữ được
Dẫu chỉ là...
Chút chút
Cạnh bờ môi.

Cái nắng mùa hè như muốn chẻ làm đôi
Cánh mai rụng
Chao chát lòng tôi từ dạo ấy.
Đoá mai...
Mà chỉ một lần trong đời tôi nhìn thấy
Mãi mãi đọng còn...
Trong ký ức...

Mà thôi...!

- Ngọn Gió Đêm 14/8/2008 -



CHUYỆN CỦA BÔNG HỒNG VÀNG
(Tặng chị Yellow-Rose)

Eros ơi!...
Tôi tiếc nuối thay người
Một mũi tên thôi...
Ôi!
Người đâu có lỗi!
Sự ghanh ghét ở đời muôn thời luôn có tội
Trái tim nào...
Sơ ý để phân đôi.

Tôi tiếc thương nàng
Elisa ơi!
Ôi!
Quyền lực trong tay và sắc đẹp tuyệt vời!
Trí tuệ hơn người mà sao nàng không nhận thấy...
Sao gục ngã vào chính giây phút ấy
Để cho đời...
Day dứt một loài hoa.

Cánh hồng vàng kiêu sa
Nhuốm sắc nắng càng vàng lên rực rỡ
Tôi bối rối nhìn đoá hoa chớm nở
Sót thương hoài
Cho số phận
Một loài hoa...!

- Ngọn Gió Đêm 16/8/2008 -

TẬP LÀM & HOẠ THƠ ĐƯỜNG LUẬT (Có hiệu chỉnh)

CẢM ĐỀ
Có bạn nên thơ Gió đỡ nghèo
Rảnh rang thơ phú bạn hoà theo
Chắc bởi duyên tu vừa khéo vận
Đạo đời yên phận khỏi lo nghèo.
- Ngọn Gió Đêm 20/8/2008 -

Bài xướng:
ANH HÙNG

Nhân gian thời thế tạo anh hùng.
Dựng nước an dân bậc trí hùng.
Vó ngựa cuốn tung trên xác giặc
Thanh gươm ngang dọc với quần hùng.
Trên non, dưới đất đều tuân phục.
Bốn bể, năm châu những hãi hùng.
Ngựa hí, quân reo trong chiến thắng.
Công thành mã đáo bậc kiêu hùng.
Trần Mạnh Hùng


Bài hoạ
NGỌC HÙNG

Lớ ngớ vào trang bác Mạnh Hùng
Hữu duyên được gặp các yêng hùng
Văn phong khoáng đạt phô ngôn thiện
Thi pháp tinh vi lộ ý hùng
Bốn bể văn chương đều chói lọi
Năm châu thi phú quả hào hùng
Lạc hồn du ngoạn nơi Thư Viện
Lượm được minh châu toả khí hùng.
Ngọn Gió Đêm 20/8/2008

Bài xướng
THƠ NGHÈO
Thơ nghèo hay xướng phải vần neo
Hỏi vợ có yêu hoạ một lèo
Cấu tứ, câu từ tuỳ ý cấu
Gieo vần, niêm luật tự nhiên gieo
Mê thơ bao tháng thơ chưa bỏ
Chán vợ mấy ngày vợ vẫn theo
Sướng vợ ôm chồng thơ vợ xướng
Ôm thơ, ôm vợ sợ chi nghèo!
- Ngọn Gió Đêm 19/8/2008 -


thân họa :
CÓC SỢ NGHÈO

Có vợ như thuyền đã thả neo
Phây phây tối lại ngủ giường lèo*
Chưa ham tí nhóc thời kiêng tránh
Muốn có mầm non phải cấy gieo
Trở giấc chẳng lo không kẻ gác
Nằm mơ vẫn ngại có người theo
Bùa mê vợ ếm là duyên nợ
Được vợ yêu thương cóc sợ nghèo.
Lá chờ rơi 20/08/08
* cách ngôn : một vợ nằm giường lèo, hai vợ nằm chèo queo, ba vợ nằm chuồng heo !

TẬP LÀM THƠ ĐƯỜNG

Đường Thi ngỡ bở cứ nhào zô
Đọc lại coi sao vẫn thấy tồ
Bát cú câu từ thay vẫn vụng
Thất ngôn ý tứ lựa còn thô
Chót lòng tơ tưởng vần thơ xướng
Nên dạ mơ màng hoạ ý thơ
Dẫu chẳng đối niêm như đã định
Cũng mong hoạ vận chẳng ngây ngô.
- Ngọn Gió Đêm 17/8/2008 -


Bài xướng: LỆ ĐẮNG
Giọt đắng cà phê sao mặn môi?
Thừa duyên thiếu phận vẩn đơn côi!
Đầu hôm thao thức mơ tay ấm
Cuối giấc tỉnh oà mộng lứa đôi
Dạo đó ta đi vì hẹn ước
Nay về bạn nói chỉ đùa thôi!
Giọt sầu có vị cay hay đắng?
Pha muối hay sao thấy mặn mòi!
LYênSơn

Bài hoạ cảm đề: UỐNG CA PHÊ

Nếu giọt cà phê không đắng môi
Hỏi người còn thích uống hay thôi?!
Đầu ngày thúc giục thêm vài muỗng
Cuối buổi hô hào thiếu nước sôi
Chẳng phải do đường nên mới ngọt
Đâu vì phin mới giọt dư dôi
Cùng là chung cảnh người pha chế
Kẻ uống thơm lòng kẻ mặn môi...
- Ngọn Gió Đêm 17/8/2008 -


Bài xướng:
MƠ TIÊN

Mới lưng lưng cốc đã châm đầy
Lại trách người sao khéo giả say
Rượu nhũn chân trần đi khó bước
Men nồng bến tục đến chưa hay
Nhá nhem đèn tối mờ con mắt
Chập choạng ai gần níu một tay
Quả tiếng Ðào Nguyên tuôn róc rách
Ta làm Từ Thức một đêm nay.
Lá Chờ Rơi
VNN (Nouméa 17/12/00)

Bài hoạ:
SAY TIÊN

Mới một lưng thôi đã bảo đầy
Thêm vài lưng nữa có đâu say
Rượu ngon sóng sánh trông càng thích
Trái ngọt đu đưa ngắm cũng hay
Chếnh choáng lả lơi ghì bóng nguyệt
Ngất ngây loạng quạng líu làn mây
Trong đời buông thả say bao bận
Nào có "Mơ Tiên" tựa buổi này (*)
- Ngọn Gió Đêm 14/8/2008 -
(*) Gió xin mượn tên bài xướng để thay cho ý muốn nói

Bài xướng:Mê rượu quên vàng !

Đã bảo anh đừng quá chén say
Nhậu vừa để sức sáng đi cày
Không nghe mãi uống giờ mang bệnh
Chuốc khổ nay nằm rỏ đắng cay
Thấy đấy ho khàn sau dạ nhói
Để đây sợ hãi suốt đêm dài
Mình ơi rán dậy choàng thêm áo
Cạo gió ăn mì giả rượu ngay
Vancali 7.29.08

Bài hoạ:
TẬP HOẠ - KHÔNG ĐỀ

Vẫn biết em thường nhắc chớ say
Bởi lo anh mệt, sức đâu cày
Ngất ngây nâng chén từ non sớm
Sõng suợt buông chai đã quá ngày
Vợ héo mong chồng trông đám mạ
Con dơ chờ bố ngóng bờ may
Tối ngày vui bạn quên đồng cạn
Cơm khô, canh nguội, nghĩ mà cay..
- Ngọn Gió đêm 13/8/2008 -

Thơ tự xướng:
THƠ TẶNG NẮNG THUỶ TINH

Thấy Nắng nới đây Gió ấm lòng
Ngẫm đời cũng lạ... khó tin không!
Vài năm xa cách không buồn nhớ
Mấy bận gần nhau lại thấy mong
Chẳng ước duyên chi mà hội ngộ
Đâu ngờ mệnh số lại tương phùng
Nghiệp thơ chắp nối cầu Ô Thước
Bước đại lên rồi chắc mới xong!
- Ngọn Gió đêm 12/8/2008 -

Thơ tự hoạ:
THƠ TẶNG BẠN CHIỀU VÀNG

Bạn ghé thăm chơi Gió thoả lòng
Tăng thêm thơ nữa - thấy vui không!
Tám câu như nguyệt cheo niềm nhớ
Bẩy chữ như hoa toả nỗi mong
Chẳng dám mơ đây là hạnh ngộ
Mà sao vẫn ước được trùng phùng
Chắc do duyên nghiệp thơ là vậy
Bởi thế nên lòng mới ngóng trông!
- Ngọn Gió đêm 13/8/2008 -


CẢM XÚC

Thấy người, thấy tiếng, lại thêm vui
Dẫu chỉ đôi câu cũng thú rồi
Thơ thì thi thoảng đề cho sướng
Gặp bạn là tôi lại hứng rồi!
- Ngọn Gió đêm 12/8/2008 -


Bài xướng:
E NGẠI CHUYỆN TÌNH

Tim già còn thổn thức vì yêu
Chẳng hiểu vì sao đập yếu sìu?
Chim gặp cành cong, lòng sợ ná
Ăn nhằm ớt hiểm, ngại cay tiêu
Một lần vợ bỏ, cho là ít
Dăm bận tình đi, nghĩ cũng nhiều
Nồi cháo Tào Kê giờ đã cạn
Duyên thừa có gạn chỉ bấy nhiêu!
LYênSơn

bài hoạCHỚ NGẠI TÌNH...

Duyên gạn bấy lâu kể cũng nhiều
Anh còn mong đợi tới bao nhiêu?
Nén lòng bao cuộc tình không thiết
Tim nhói bao phen vẫn diết yêu
Chẳng phải thừa nem nên kén chả
Đâu vì thiếu ớt phải dùng tiêu
Chén đào Hợp Cẩn nào đâu sẵn
Trọn nghĩa thương yêu vẹn bóng chiều
- Ngọn Gió Đêm 11/8/2008 -


Bài xướng:
TÌNH CUỐI
Vân ơi quỳ mọp dưới chân em
Cơn cớ gì sao chẳng đoái xem
Chỉ chút hương thừa thôi cũng thoả
Cần chi quả chín mới e hèm
Bảy nhăm em mới vừa duyên cạn
Tám sáu anh đang tới mắt nhèm
Dắt díu nhau đi vào địa phủ
Diêm Vương trông thấy cũng thòm thèm
Trạc Tuyền

Bài họa:
TẬP HOẠ THƠ

Thơ bác em xem cũng thấy thèm
Mặc dù mắt mũi cũng tèm nhem
Bây lăm em rủ còn chưa chán
Tám sáu anh rê vẫn cứ hèm
Chửa chín vẫn đòi moi mận ngắm
Còn non cứ cố vạch đào xem
Thôi thì thơ thẩn chờ em dấm
Trái chín khi ăn bác nhắn em
- Ngọn Gió Đêm 11/8/2008 -

PHÁ ĐỀ!

Nắng tới quán thơ Gió hoạ ngay
Chẳng chờ nháp ý cứ vung tay
Thất ngôn đủ chữ cần chi luật
Bát cú thiếu niêm cũng kệ thây
Gặp bạn lòng vui càng đắm đuối
Đọc thơ dạ khoái lại mê say
Nào đâu cứ phải gò câu chữ
Bạn tới Gió xin cạn chén này
- Ngọn Gió Đêm 10/8/2008 -

Bài xướng:
Kính Bác Lá
Biết tìm đâu thấy "Quán Không Đường"
Ông chủ lý gì gỡ biển trương
Có phải vì buôn dừa thất bát
Cho nên đành đóng cửa không thương
Giờ sang quán khác cơm đôi bữa
Còn ở nhà mình tiền cất rương
Thiên hạ ai khôn bằng Bác Lá
Hết vui lại túc tắc lên đường
- Trạc Tuyền -


bài hoạ:
KHÔNG ĐỀ

Mở quán nơi đây chẳng có đường
Không đề biển báo cũng không trương
Tao nhân cầu rượu thời lão khoái
Mạc khách cung thơ lão chẳng thương
Phú quý dư tiền cho cả nón
Bần hàn thiếu gạo bán luôn rương
Nghiệp văn chọn kiếp sao nghèo vậy
Dừng bút hoạ may khỏi đứng đường
- NgonGioDem 6/8/2008-


Bài xướng
CHẲNG SAI LẦM

Yêu hoa như bướm chẳng yêu thầm
Dẫu lúc đi về chỉ lặng câm
Bướm đến cùng hoa khi nắng chói
Bướm về giữa lá lúc mưa dầm
Nhớ thương mượn gió trao hương thắm
Hẹn ước nhờ trăng dệt nghĩa thâm
Trăng gió bướm hoa đời bất tận
Vườn yêu muôn thuở chẳng sai lầm.
- Lá chờ rơi -


Bài họa: (Đã hiệu chỉnh)
GỬI "NÀNG THƠ"
Thương em anh Gió chỉ thương thầm
Dẫu viết bao lời rất thực tâm
Gió tới khi hoa vừa héo cánh
Gió về lúc lá đã tươi mầm
Khi yêu cách biển cùng chung ý
Lúc giận chung phòng khó họa âm
Đã ước duyên thơ cùng bóng nguyệt
Tình trường mãi nguyện chẳng than nhầm...
-NgonGioDem- 27/7/2008 -


Bài Xướng :
TỰ THÚ

Em là gái chửa...có chồng đây
Cứ nhảy bừa vào chộp lấy ngay
Tuổi hạc vừa "băm" gần chục nhát
Tình đầu mới bén...độ vài tay
Anh thương lướt sóng vui dăm bữa
Em giận trôi sông chán bảy ngày
Cứ thế xuân qua xuân lại lại
Chả cần quân tử phải thương vay
- Tôn Nữ Thảo My -
Chú thích: "Băm" chỉ lứa tuổi ba mươi ( từ 30 đến 39 tuổi)


Bài hoạ 1:
THỬ HOẠ !

Em chửa... chồng đâu, ai dám đây?
Nhảy vào lỡ nhỡ... lại ra ngay
Tuổi đời ngót ngét hăm mấy phát
Tình ái sơ sơ độ chục tay.
Cũng thích ỡm ờ... vui ít bữa
Lại lo sơ sảy... khổ bao ngày
Thì thôi thủng thẳng dòm thơ xướng
Chẳng dám dung dăng hoạ lại say.
- NgonGioDem 5/8/2008 -
Chú thích: "Hăm" chỉ lứa tuổi hai mươi ( từ 20 đến 29 tuổi)

Bài hoạ 2:
HOẠ THỬ

"Gái chửa... có chồng" tin mới đây!
Nhảy bừa vào thử... biết nhau ngay.
Tình nhân hoan hỉ vui bao chú
Xuân sắc phôi phai oải mấy tay
Hụt hẫng nản lòng dăm bẩy bận
Chán chường mệt óc mấy mươi ngày
Chị mơ lấy được chồng trai tráng
Rủng rỉnh tiêu tiền chẳng phải vay.
- NgonGioDem 5/8/2008 -

UỐNG RƯỢU TẠI VNTQ

Uống rượu thường ai chẳng tới tầm!
Muốn say cho trọn cứ vào mâm.
Mồi kia thả sức tha hồ nhậu,
Rượu đó tự nhiên thoải mái cầm.
Chớ hét khi say như đứa loạn,
Đừng kêu lúc tỉnh tựa thằng hâm.
Nào đâu ai ép mà sao cố
Hay bởi trong lòng... rượu có tâm
- NgonGioDem 27/7/2008 -


UỐNG RƯỢU TẠI TQ- HNSC

Thư quán đêm nay khéo hội tài
Bắc Nam tề tưụ thật là hay.
Tao nhân phấn chấn đề thơ tặng
Mạc khách hân hoan thưởng rượu ngay.
"Nhất đấu" quần hùng say tuý luý.
"Tam bôi" lão quán ngả nghiêng say
Một đời mấy buổi như nay vậy,
Hỉ xả bạn ơi hãy tới ngay!...
- NgonGioDem 15/8/2007 -