Bông Mai Đỏ trong vườn nhà Ngọn Gió Đêm xuân Tân Mão 2011

Bông Mai Đỏ trong vườn nhà Ngọn Gió Đêm xuân Tân Mão 2011
(Blog này lưu lại một số bài thơ của Tôi đã đăng tại 1 vài diễn đàn từng thường cùng bạn hữu lui tới với các nick name: HanoiDAC, Ngongiodem, XOman, NewTime)

Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012

VỀ THĂM QUÊ NỘI

Hôm nay, lần đầu tiên tí Tem được về thăm quê nội ở xã Nghĩa Lâm, huyện Nghĩa Hưng, tỉnh Nam Định và được ra thăm biển gần nhà nhất ngay gần cửa sông Ninh Cơ (cách bãi tắm Thịnh Long 5-6km).

Nghĩ cũng thấy có lỗi với quê hương, quê nào có cách xa Hà Nội là mấy, chỉ gần 150km đường, ngồi ôtô không quá 3 giờ hành trình thôi; Mà lấy vợ từ 01/01/2006 tới nay, đã có 2 mặt con rồi, hôm nay cả nhà mới có điều kiên đưa vợ con cùng các bác, các cháu (con các bác) và bà nội Tem về thăm quê nội, lại ra đồng thắp hương tiên tổ.

Vậy mà cũng đã 6 năm không về thăm quê, làng quê giờ đổi mới nhiều quá. phát triển trông thấy, đời sống sinh hoạt của bà con cô bác khá giả hẳn lên.

Tí Tem hôm nay thích lắm, cùng với các anh chị dưới Hà Nội về và các em họ ở Nghĩa Lâm vui đùa tung tăng thoải mái. Nhưng lúc như vậy, nhìn con, nhìn các cháu vui cười, nhìn vợ cùng các bác và bà
cùng hân hoan, phấn khởi. Lòng bỗng thấy thư thái hạnh phúc biết bao.

Quê hương quả thực cho ta cái cảm giác gần gũi, thân thiện, lại rất trân trọng và thiêng liêng...
Có lẽ từ giờ, mỗi năm tôi sẽ tạo điều kiện để cả nhà cùng về thăm quê hương ít nhất một lần để cho vợ, con cùng các cháu luôn biết và nhớ đến rằng chồng, cha mẹ, ông bà vẫn có một quê hương, một nguồn cội không thể nào quên.

"Quê hương mỗi người có một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người"

Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2012

MỆT MỎI

Mệt mỏi! hai từ quen thuộc mà phân đa trong cuộc sống ai ai cũng không nhiều thì ít sẽ cảm nhận thấy một lần trong ngày, trong tuần, trong tháng, hoặc trong năm. Mệt mỏi có nhiều nguyên nhân.
Nhưng phần nhiều là từ tâm phát ra. Tôi nghĩ vậy.

Sáng nay thức dậy thấy toàn thân mệt mỏi. Ừ cũng đã san sát bước tới cái tuổi "tứ thập" rồi. Nhìn lại quãng đường đã qua suốt từ khi dời ghế nhà trường tới nay mà thấy "Mệt"... Nhìn hướng về những năm tháng tiếp tới mà thấy "Mỏi"...

Với cái nhìn ấy, với cách nghĩ như vậy; Bảo sao cơ thể không thấy mệt mỏi?! Thật khờ quá!... Tự nhiên lại muốn viết một cái gì đó. Viết lung tung. Viết chỉ để không không cảm nhận thấy cái "mệt mỏi" trong cơ thể lười vận động, trong cuộc sống thường nhật lười tu tập, lười công đức, lười hiếu kính và lười cả thương yêu... Viết để đào thải "cái u uất" trong tâm hồn, cái khổ nhược trong thể xác cừ ngày lại ngày một chất chứa phè nhiêu. Và viết để tiếp tục sống với thời gian và hướng vào tương lai...

Ôi!!!
Cuộc sống vô tư,
Cùng gió phiêu du
Ngàn giấc mơ hoa...
Đâu rồi?
Ôi!!!
Từ lúc bao lâu
Đời bỗng ưu tư 
Nhiều nỗi toan lo
Sầu não trong tâm
Sống mòn...
Ôi!!!
Một kiếp phù sinh rã rời...
Ước lòng thanh tịnh em ơi
Để ta sông nốt cuộc đời yêu thương!


Thứ Tư, 4 tháng 7, 2012

MỘT BÀI VIẾT ĐỌC TỪ THÁNG 8 NĂM TRƯỚC NHƯNG GIỜ ĐỌC LẠI VẪN THẤY NHƯ MỚI VÀ RẤT ĐÁNG SUY NGẪM

Tự đổi mới – Gốc của đổi mới

Ai ai cũng hô hào đổi mới: đổi mới thế giới, đổi mới đất nước, đổi mới cơ quan, đổi mới… Cách mạng đích thực là cải cách chính cái mạng của mình. Chọn cách này ta sẽ đau đớn, khó chịu, khổ sở. Nhưng đó mới là cái gốc của đổi mới.

Câu chuyện kể về một nhà vua, sau chuyến vi hành của mình thì đôi chân bị sưng lên đau nhức. Sở dĩ như vậy là vì những con đường trên vương quốc của ông rất gồ ghề và nhiều đá sỏi. Ông quyết định truyền lệnh phải trải thảm da cho tất cả các con đường của vương quốc mỗi lần ông đi vi hành. Thấy vậy, một đại thần đã hiến kế cho nhà vui rằng, chỉ cần nhà vua may một đôi giày với tấm lót bằng da ở dưới thì nhà vua đi tới đâu đôi chân của ngài cũng bước trên những tấm da êm ái.
Có hai cách để đổi mới:
-          Đổi mới những thứ bên ngoài
-          Tự đổi mới bản thân
Nếu để cuộc sống trôi qua một cách tự nhiên, mọi thứ đều tuân theo quy luật: sinh, lão, bệnh, tử. Ta đang còn rất trẻ, đang đứng đầu trong tổ chức nhưng chỉ một thời gian, ta sẽ già hơn và rất có thể đứng ở vị trí cuối bảng trong chính tổ chức của mình. Thế giới biến đổi với tốc độ chóng mặt. Nhất là trong thời đại của 4G. Muốn tiếp tục tồn tại và phát triển ta cần phải đổi mới.
Thông thường người ta chọn cách 1 – Đổi mới những thứ bên ngoài bằng việc thay đổi chỗ làm việc. Họ nhảy từ công ty này sang công ty khác, hoặc chuyển sang dự án mới. Cách này có vẻ rất dễ. Khi đến chỗ mới, ta sẽ có lợi thế từ kinh nghiệm của nơi cũ và ta có điều kiện học thêm những điều mới mẻ. Vì vậy, ta sẽ hăng say và hào hứng làm việc hơn. Nhưng sau một thời gian, chu trình cũ sẽ lặp lại, ta tiếp tục rơi vào tụt hậu: lão, bệnh, tử. Và ta tiếp tục nhảy việc. Tuy vậy, mọi người vẫn chọn cách này vì cách này rất dễ làm. Nhất là khi ta đã có kinh nghiệm phỏng vấn tìm việc.
Một số ít người chọn cách 2 – Tự đổi mới bản thân. Cách mạng đích thực là cải cách chính cái mạng mình. Chọn cách này, ta sẽ đau đớn, khó chịu, khổ sở hơn. Nhưng đó mới là cái gốc của đổi mới. Và khi ta đã rèn được thành thói quen tự đổi mới và biến thách thức thành thích thú, đam mê, điều đó sẽ cho ta nền tảng vững chắc để luôn tiến bộ và vươn lên. Thế giới luôn thay đổi. Ta không thể thay đổi được thế giới mà cần thay đổi chính mình để thích nghi, thay đổi hay là chết. Không tiến thì biến.
Những áng văn sau đây được tìm thấy trên lăng mộ của một mục sư người Anh:
Khi tôi còn trẻ, trí tưởng tượng của tôi không giới hạn. Tôi mơ ước có thể thay đổi cả thế giới này.

Khi trưởng thành và già dặn hơn một chút, tôi nhận thấy thế giới chẳng đổi thay gì cả. Vì vậy tôi thu hẹp ước mơ của mình và quyết định sẽ làm thay đổi đất nước của tôi. Nhưng dường như đất nước tôi cũng chẳng có gì dịch chuyển.
Khi lập gia đình, tôi đã cố gắng hết sức hòng làm thay đổi gia đình tôi và những người thân của tôi. Nhưng họ chẳng mảy may có ý tưởng gì về điều đó.
Và giờ đây, khi đang hấp hối trên giường tôi chợt nhận ra: chỉ khi nào tôi thay đổi được bản thân mình thì tôi mới thay đổi được gia đình tôi.
Từ sự cổ vũ, khích lệ của họ tôi sẽ sống có ích hơn cho đất nước.
Và ai mà biết được, không chừng nhờ thế tôi sẽ thay đổi cả thế giới cũng nên.
Nhiều công ty, cá nhân nổi lên nhờ tự đổi mới, những chỉ một thời gian ngắn lại rơi vào tụt hậu vì họ rung đùi tự mãn. Họ đã nhanh chóng quên rằng mình được nổi lên là nhờ tự đổi mới. Nhất là trong thời đại ngày nay, khi công nghệ thông tin trong lòng tay mỗi người, thì tốc độ đổi mới của ta ngày càng phải gia tăng. Phải biến tự đổi mới thành văn hóa!


(ảnh minh họa)
Hãy học loài chim ưng:
Cuộc đời chim ưng kéo dài khoảng 70 năm. Nhưng để sống được quãng đời đó, nó phải trải qua một quyết định khó khăn.
Đến 40 năm tuổi, móng vuốt chim ưng dài ra, mềm đi làm nó không còn bắt và quắp mồi được nữa. Mỏ dài và sắc của nó nay cùn đi, cong lại… Đôi cánh trở nên nặng nề với bộ lông mọc dài làm nó vất vả khi bay lượn, bắt mồi.
Lúc này, nó đứng trước hai sự lựa chọn. Một là cứ như vậy và chịu chết.
Hai là: nó sẽ phải tự trải qua một tiến trình thay đổi đau đớn kéo dài 150 ngày. Trong tiến trình đó, nó bay lên một đỉnh núi đá và gõ mỏ vào đá cho đến khi mỏ cũ gãy đi. Chim ưng chờ cho mỏ mới mọc ra, rồi dùng mỏ bẻ gẫy các móng vuốt cũ đã mòn. Khi có móng vuốt mới, nó nhổ các lông già trên mình đi. Và sau năm tháng, chim ưng lại bay lượn chào mừng cuộc tái sinh và sống thêm ba mươi năm nữa.

Như vậy, để tồn tại, ta phải “Tự đổi mới”. Đôi khi cần phải loại bỏ những ký ức, quá khứ, thói quen già cỗi. Đồng thời, cần có một hoài bão lớn ở tương lại. Khi đó, chúng ta mới đi đúng hướng, mới thoát khỏi vùng tự mãn. Chỉ khi thoát khỏi gánh nặng của quá khứ, chắt lọc lại những tinh tú nhất, những phương thức hay nhất, hướng tới tương lai hoành tráng, ta mới sống hết mình trong hiện tại được. Hệt như ngôi nhà của ta, nhiều khi ta phải đập phá chính cái mình đã lập ra. Phải vượt lên chính mình. Việc này chắc chắn gian khổ nhưng cũng là cơ hội để ta vươn lên một tầm cao mới.
Vậy, trong bối cảnh hiện nay, đâu sẽ là thời điểm của mỗi cá nhân, của từng doanh nghiệp “tự đổi mới”?
Hiện tại, kinh tế đang khủng hoảng, đó cũng là may mắn. Khủng hoảng bắt tất cả các cá nhân các tổ chức phải nhìn lại mình, đánh giá lại mình, tái định vị lại để tiến tiếp. “Nguy cơ” là trong “nguy” có “cơ”, trong “cơ” có “nguy”. Vấn đề không phải cái gì xảy ra mà quan trọng là ta xử lý như thế nào. Hãy biến khó khăn thành thách thức, thành cơ hội để “tự đổi mới” chính mình, cho một tầm cao mới trong tương lai.
Tiến trình đổi mới chuẩn mực: Tu thân, tề gia, trị quốc bình thiên hạ.
TheoTs. Phan Quốc Việt 
Nhịp sống Sài Gòn

Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2012

MỘT NGÀY CUỐI THÁNG 6

Tháng 6 là 1 tháng đánh dấu nhiều sự kiện trong gia đình:
1- Bé Ken bắt đầu đi được những bước đầu tiên. Thật là vui. Nhưng cũng khá là buồn vì bé bị sốt nhiều quá, 4 lần trong 1 tháng. Mỗi lần đưa bé vào bệnh viện khám mà buốt hết cả ruột. Khổng phải là vì tiền phải rớt liên tục mà là vì thời đại khoa học kỹ thuật tiên tiến nên mọi sự chuẩn đoán bệnh đều phải dựa vào kết quả xét nhiệm máu và ảnh chụp Xquang. Mỗi lần xét nhiệm, thấy y tá rút ra cả trục cc máu thì thực sự thấy trong lòng giận kinh khủng. Mà giận gì chứ...!!!

2- Bé Tem hôm 20/6 vừa rồi nhận kết quả "rớt" kỳ thi đo nghiệm tuyển sinh vào học tại trường Thực Nghiệm Hà Nội. Do vậy lớp 1 của bé sẽ được vui vẻ học tại trường Kim Đồng (GV). Mặc dù biết 99,9% kết quả sẽ là vậy nhưng vì chiều mẹ bé nên bố Tem cũng bon chen 2 ngày để lấy cho được phiếu đăng ký mua hồ sơ dự tuyển. Nhưng "rớt" thì ko có gì buồn mà buồn là Tem trong tháng cũng bị sốt cao mấy đợt. Chiều qua, không nhiên lại cũng sốt cao trên 40 độ. Bố Tem hoảng quá, phi xe từ công trường về đúng giờ cao điểm. Đường đông, lại thấy giận kinh. Mà biết giận gì đây?!...

3- Mẹ Tem&Ken trong tháng cũng ốm 1 đơt phải vào bệnh viện truyền nước. Còn tới đây, mấy tiếng nữa thôi mẹ cháu cũng sẽ tiến hành ca phẫu thuật xử lý cái u nhỏ trong gan tại bệnh viện Quân Đội.  Không biết sẽ ra sao sau đợt điều trị này. Mẹ bé hiện nay đang là "trụ cột kinh tế chính" của gia đình. Vì tiền lương của mẹ Tem được thanh trả đều đặn và đúng kỳ. Tự nghĩ đến bản thân mà bố Tem thấy xấu hổ quá! Tự nhiên lại thấy giận. Lần này thì rõ ràng là thấy giận bản thân kinh khủng! Giận thực sự.

4- Cuối cùng, bản thân bố Tem&Ken trong tháng 6, cái họng cũng không chịu để yên, Ho triền miên và sốt vặt lẵng nhẵng suốt 4 tuần qua thực sự là khó chịu. Thuốc kháng sinh và C sủi hiện đã trở thành 1 món ăn phụ không thể thiếu sau mỗi bữa ăn. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Hiện bố Tem&Ken đang đứng trước nguy cơ thất nghiệp (vì cũng đến giai đoạn kết thúc gói thầu thi công xây dựng phần móng và tầng hầm tại Tòa nhà hỗn hợp MD Complex Tower). Trong 12 tháng qua, mặc dù triền miên tiền lương của cán bộ nhân viên bị trả chậm từ 60-90 ngày, nhưng so với nhiều công trình khác ở Hà Nội đang "ngủ đông" thì cái cẩu tháp tại đây vẫn quay không mệt mỏi ngày đêm vẫn còn là 1 tín hiệu đáng mừng. Nói thì nói vậy nhưng thực sự chỉ muốn nghỉ việc. Càng làm lâu năm trong ngành XD này lại càng thấy oải! Chán chẳng buồn giận nữa.

Thời buổi suy thoái kinh tế, không riêng gì VN mà toàn thế giới đều vậy. Thất nghiệp gia tăng là điều khó tránh khỏi. Không có thu nhập đã khổ mà còn ốm đau cả nhà nữa thì không còn gì hoảng bằng. Người xưa có câu: "Không ốm, không đau làm giàu mấy chốc" giờ thì đã nghèo khó lại càng thêm nghèo khó rồi. Biết tính sao đây!

Nhu cầu cuộc sống ngày 1 tăng, ma đã tăng rồi thì khó dừng và giảm được. Tính sơ 1 tháng các khoản chi phí sinh hoạt cố định như Lương thực, thực phẩm, điện, nước, xăng xe, khí đốt, điện thoại, Internet, truyền hình cáp tiêu dùng một cách khiêm tốn cũng khiến đi bay cả trục triệu roài. Nếu kể thêm khoản đóng học cho 2 đứa, chi phí khám chữa bệnh, chi phí quan hệ ngoại giao... và chi phí giải trí thư dãn khác nữa thì nhạt toẹt cũng từ non nửa tới tương đương mức chi phí sinh hoạt cố định. Càng nghĩ đến càng thấy khó ngủ. 

Nhân hôm khó ngủ, lại vào thăm lại trang blog của mình tự sự cho đỡ stree. Mong rằng tháng 6 qua đi, sang tháng tới, cả nhà mạnh khỏe an lành, bố được lĩnh lương tháng 4, tháng 5 sẽ đưa cả nhà đi biển chơi 1 tuần xả sui.

Vừng đông sắp ló rạng. Một ngày mới sắp bắt đầu. Lại là một ngày cuối tháng 6.

Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

Be KEN




Hôm nay, be Ken lần đầu tiên biết bò, nhưng lại là bò lùi! Khà khà...!

Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

Ngày thứ 4 ở Bangkok


Ngày thứ 4 ở Bangkok gói gọn trong 1 từ " SHOPPING"


SHOPPING

& SHOPPING

Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2012

Ngày thứ 3 ở Bangkok


Ngôi chùa Phra Kaeo nổi tiếng và thực sự khổng thể diễn tả hết bằng lời mà chỉ có thể tới tận nơi chiêm ngưỡng mới cảm nhân được hết vẻ tráng lệ, nguy nga và những nét hoa văn mang đậm nét văn hóa Thailand.


Hôm nay, cả nhà sau một buổi đi chơi vườn thú bị mưa to đã tới chùa Phra Kaeo để vãn cảnh. Rất tiếc là máy ảnh hết pin và chất lượng ảnh không cao nên không chụp được nhiều. Có lẽ sau đợt này phải nâng cấp sang loại máy có ống kính lớn hơn mới được. :)
Đây là bức ảnh mẹ Ken chụp 3 bố con nuột nhất!



Đây là tí Ken tại chùa Phra Chetuphon. Là ngôi chùa có tượng phật nằm mạ vàng dài 46m cao 15m.

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012

DU XUÂN THAILAND


Tí Ken đi du lịch Thailand lần đầu tiên khi mới 6 tháng tuổi.


Con tí Tem thì đã 6 tuổi rùi! Du thuyền trên sông Ghao Phraya, Tem thì hơi bị sợ còn Ken thì ngủ khò.


Hai bố con tại chùa Wat Arun, là ngôi chùa cổ nhất tại Thailand.


Ba mẹ con cho chim câu ăn tại cầu tầu trước mặt chùa Wat Arun bên sông Ghao Phraya.


Tí Tem rất thích cho chim ăn. Tem chạy đi chạy lại lấy bánh mì cho chim ăn đến 5 lần.

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2012

Tự sự đầu năm


Cũng đã lâu rồi, từ ngày nhà có thêm thành viên mới là bé KEN, thơ ca, nhạc, hoạ đều chỉ còn là những kỷ niệm. Bé Ken, bé Tem và gia đình là thực tế hiện hữu khiến cho một người làm cha, làm chồng như tôi phải chấp nhận chia tay với những đam mê để sống thực tế hơn.
Thực tế, với những mỗi quan hệ xã hội phức tạp, lúc trần trụi tục tĩu, lúc vô vi khoáng hoạt. Thực tế với những con số có khi lạnh lung, có lúc lại rát bỏng. Thực tế với những thời đoạn khiến ta mỏi mệt, chán nản, những thời đoạn khiến ta hoang mang lo lắng và cả những thời đoạn khiến ta giận dữ, phẫn nộ đến uất nghẹn...
Trong những lúc như vậy, tại những khoảng khắc của sự mất cân bằng, mất bình tĩnh, ta chợt nhận ra giá trị vô thường của lời từ trong những bản tình ca, ta chợt cảm được cái mênh mang của thanh nhạc, và chợt thấy những đường nét, những sắc màu của vạn vật trong không gian xung quanh ta thật giàu ý vị và đáng yêu... Tất cả những điều đó đã khiến ta bình tâm, nhẫn nại và vị tha... Tất cả những điều đó lại khơi gợi nguồn cảm hứng thi ca trong tâm hồn ra để rồi lại chính chúng dấn dắt ta gạn tìm về với những đam mê của một thời tuổi trẻ để lại sống là chính ta...
Sáng nay thức sớm phụ mẹ bé Ken, lại gặp tiết trời vào xuân, trong lòng tự nhiên thấy phấn khởi nảy sinh ý thơ nên vào lại trang blog nay lưu ít dòng cho đỡ nhàn tay...


CẢM ĐỀ
Từ ngày thêm một vầng dương
Sáng thêm chăm chỉ, tối thường đảm đang
Túi thơ bầu rượu chẳng màng
Bút nghiên xếp gọn tuềnh toàng ý thơ…
Hội hè cũng chỉ nhạt sơ

Đam mê gác lại, từng giờ là Ken.

Hôm nay, mải bước đường quen
Lạc về Thư quán, lạ quen ngỡ ngàng
Quán xưa rộng lớn thênh thang
Quán nay gọn... vẫn nồng nàn ý thơ
Bạn thơ, bạn rượu, bạn cờ...

Vẫn tâm tri kỷ , vẫn tình chi giao...

“Nàng thơ”, thấp thoáng thanh tao
Duyên thơ ấm áp thấm vào trong tim...
Màn đêm nhường ánh bình minh,
Đón chào ngày mới tâm tình cùng thơ
Bồng con lòng thoáng mộng mơ
Nhìn qua dáng vợ, xuân vừa tới em!

Xuân


Xuân tới rộn ràng

Mai vàng rạng rỡ

Đào thêm niềm nở

Tưng bừng Bắc - Nam...



Người cũng thêm sang

Phố xá trang hoàng

Tình thêm thắm thiết

Duyên càng tươi xanh...



Khấp khởi yến anh

Muôn nơi trẩy hội,

Đón mừng xuân mới
Nức lòng cùng thơ...