Bông Mai Đỏ trong vườn nhà Ngọn Gió Đêm xuân Tân Mão 2011

Bông Mai Đỏ trong vườn nhà Ngọn Gió Đêm xuân Tân Mão 2011
(Blog này lưu lại một số bài thơ của Tôi đã đăng tại 1 vài diễn đàn từng thường cùng bạn hữu lui tới với các nick name: HanoiDAC, Ngongiodem, XOman, NewTime)

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

NGƯỢC DÒNG THỜI GIAN - NHỮNG BÀI VIẾT ĐÃ ƯỚT MÈM

Đợt này Hà Nội cũng mưa dầm, cái bếp cơi nới mở rộng thêm mới được 2 năm cũng đang bị thấm nước nhỏ tong tong. Nước thấm do nhà tập thể cũ vữa trát kém nên phần mái mới làm gắn kết không tốt thành ra mới thấm. Kiểu này cuối năm lại phải sửa lại mái mới được. Nhân trong blog vẫn còn vài bài nháp cũ chưa từng post từ năm 2008 ghi lại nhật ký thời tuổi 25 mới thấy thời gian làm thay đổi nhận thức mạnh mẽ thật. Đọc lại bản nháp, tôi cũng không thể nhớ nổi 13-15 năm về trước tổi đã gặp biến cố gì, mà từng có những suy nghĩ tiêu cực như vậy. 
- Năm 2008 là năm tôi tạm dừng hoạt động DN do tôi lập ra sau 5 năm hoạt động không hiệu quả. Năm này tôi đã có vợ và có bé Tem.
- Năm 2002 là năm tôi vẫn còn độc thân và đang thai nghén thành lập Cty TVTK với mấy người quen cùng làm việc chung khi trước.
- Năm 2000 tôi nhớ là năm tôi rời công tác tại Quảng Ninh về làm việc lại Hà Nội, và...

Ký ức thời tuổi trẻ mờ nhạt, không thể nhớ nổi mọi sự kiện đã đi qua. Thế mới biết qua tuổi 40, trí lực giảm sút thật! nếu không có ghi chép theo thời gian thì có lẽ quá khứ của tôi sẽ mãi vẫn như một hồ nước tù tĩnh lặng vào hư không. Chỉ cách mới mười mấy năm thôi đã không nhớ nổi chẳng vậy mà cách qua một kiếp luân hồi thì làm sao còn nhớ nổi ký ức của kiếp trước được. Khi tọa thiền, hình ảnh hư ảo hiện ra rất nhiều, dù cố gắng tĩnh lặng hay cố gắng nhận biết cũng không thể khiến chúng mất đi hoặc nhận ra rõ chúng là ai? là vật gì? là thời nào?... Không biết có phải là một phần hình ảnh rơi rớt trong kiếp trước không nữa ?!

Hai hôm nay tôi không tọa Thiền bởi rất khó tập chung được như mấy buổi đầu tuần trước. 
Có lẽ phải dừng các hoạt động viết lách,làm thơ và quán chuyện đạo chuyện đời này lại một thời gian để tâm được tĩnh lặng hơn. Có lẽ anh Tài (người cùng làm với tôi tại Intracom) nói đúng : "Muốn tu phải xuất thế!". Tối qua tôi đã phạm giới thứ 5 là uống rượu. Giới này khó nhất trong ngũ giới luật mà tôi đang nguyện sẽ tự thọ trì. Nhưng ngồi đàm đạo với anh vợ hay ông anh rể vợ (anh em cọc chèo) thì sẽ không thể không uống rượu được! :) Vẫn phải cần có thời gian và "Muốn nhanh thì phải từ từ" mới được!...

Hà nội ngày 02/11/2008
Hà Nội những ngày đầu tháng, mưa như trút từng cơn dai dẳng. Hà Nội ngập nước, phố tôi ngập ngước, và nhà tôi cũng ngập nươc. Nước ngập cao dần trong 2 ngày 31/10/2008 và 01/11/2008 tới ~ 50cm. Mọi thứ để thấp đều ướt mèm. Sau đợt mưa lũ, trong lúc dọn dẹp giấy tờ, đồ đạc cũ. vô tình lục lại được những dòng viết tay của 1 thời tuổi trẻ. Đọc lại những dòng viết ngô nghê ghi dấu những năm tháng đã qua mới thấy mình thay đổi nhiều thật. Post lại đây vài bài cho đỡ mốc với thời gian.






Hà nội, ngày 20/12/2002
Cuộc sống thật là ngắn ngủi. Tôi mong muốn có một gia đình... nhưng có lẽ tôi sẽ không có được điều đó...

Tôi vẫn dõi tìm một đôi mắt. Đôi mắt biết nói với tôi lời nói yêu thương và tôi có thể đắm mình trong đôi mắt đó. Có lẽ tôi sẽ không thể sống nổi tới tuổi 30 và tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới trong một thế giới mới...Thế giới đó là trần gian, là thiên đường hay là địa ngục, tôi cũng không biết. Không có gì là chắc chắn cả.

Thế giới mà tôi đang sống quá nhỏ bé, tôi mong rằng nếu có kiếp sau, tôi sẽ được làm cánh chim tự do sải cánh bay trên bầu trời, đắm mình trong nắng ban mai, lặng thinh trên những ngọn núi cao, đu mình trong gió, hít thật sâu vào lồng ngực những hương ấm của đồng quê, của những vạt hoa muôn màu đương đua sắc. Và ngắm muôn vàn những vì sao sáng đang lấp lánh trong đêm...

Làm người thực sự khó. Khó vì quá nhiều vấn đề phức tạp rối rắm, đan xen, mơ hồ phụ thuộc lẫn nhau. Tôi đã không học hành tới nơi, tới chốn để có thể nhìn nhận được mọi vấn đề một cách sáng suốt và làm một người hữu ích. Tôi học tạp nham mỗi thứ một ít. Tôi nhận thấy mình càng ngày càng sa lầy trong đầm bùn của những xấu xa một cách vô vọng. Một phần người còn tốt lành, còn lương tâm luôn day dứt, dằn vặt và hằn học với chính tôi. Còn phần còn lại xấu xa thì luôn bỡn cợt, chế nhạo và gây mâu thuẫn với chính phần người kia của tôi.

Đôi lúc, tôi thấy mình nhu nhược, hèn nhát. Và rồi một ý tưởng ngu ngốc chợt loé lên trong tâm trí tôi. "Liệu có còn kiếp sau để làm lại từ đầu hay không?! " Không! Cuộc sống thực không phải là một trò Game có thể save để nếu sai lầm thì có thể load chơi lại. Tôi không biết mình còn đủ trí lực để sống nốt những ngày tháng còn lại của cuộc đời này hay không?!
....
Trên màn hình desktop máy tính của tôi là khuôn mặt một người thiếu nữ xa lạ với tôi có đôi mắt thật đẹp. Đôi mắt như biết nói và như biết khích lệ... Một khuôn mặt chân dung được chụp từ thập kỷ 60 mà còn để lại một đôi mắt khiến tôi rung động... Vậy mà ngoài cuộc đời thực của tôi, tôi vẫn không thể nào tìm thấy được một đôi mắt trân tình để đươc thực sự đắm mình vào trong đôi mắt ấy. Bạn khác giới cũng nhiều, người yêu cũng đã từng có, nhưng không một ai trong họ có đôi mắt có ánh nhìn duyên dáng, đáng yêu như vậy... 
Tôi thấy mình thật tầm bậy khi chấp nhận cặp kè với những người mà tôi chưa bao giờ nhận thấy đôi mắt và nụ cười của họ thật sự thân thương,thật sự hướng về tôi và dành cho tôi... Thật tệ và cũng thật hài hước!
Có lẽ mãi mãi tôi vẫn sẽ là một kẻ cô độc lang thang kiếm tìm một đôi mắt của tình yêu...
(Ảnh minh họa: Siêu sao điện ảnh Audrey Hepburn - sinh năm 1929)

Thơ dành tặng một người tôi đã từng yêu và vẫn yêu...
Thăng Long gió thoảng khúc chiều
Cầu xưa chung bóng bao điều muốn trao
Ngập ngưng nghe gió thì thào
Ngại ngùng thẹn với trăng sao giữa trời
Sông Hồng sóng nước thảnh thơi
Lòng ai bối rối tỏ lời cùng ai
Xoè tay tính chuyện tương lai
Nghe lòng phơi phới xuân mai thắm lồng
...
Nay cầu nhạt nắng xa trông
Người qua thoáng thoắt hỏi lòng còn mong ?!

Hà Nội ngày 04/04/2000
"Rồi một ngày khi ánh bình minh vừa ló rạng, tôi chợt nhận ra mình thực sự đơn côi trên cõi đời. Tôi tự hỏi thực ra mình cố gắng mọi thứ để làm gì?! nếu đơn thuần chỉ là để tồn tại thì cần gì phải mệt mỏi đến như vậy! Thực ra mình muốn gì đây? Trống vắng và vô định quá!..."
Khi trong đôi mắt em có tôi
Tôi thật là bé nhỏ.
Khi trong tim em có tôi,
Tôi  lại thật đơn côi.
Khi trong ta không còn nhau nữa,
Tôi thấy lòng trống vắng tới muôn vàn...

****************************************************