LẠI NHỚ VỀ NÀNG THƠ
Bao giờ cho tới ngày xưa…
Tôi âu yếm lắm, vần thơ của nàng
Dẫu cho nàng ấy không màng
Duyên tôi đành phận bẽ bàng cùng thơ...
Mong hoài, thành mộng, thành mơ
Thơ tôi viết vụng ai ngờ thành duyên...
Một đêm chắp bút mơ tiên
Tóc xanh quện mực nàng liền hiện ra...
Tình nàng bát ngát bao la
Tình tôi như gió thoảng qua xuân thì...
Thế rồi nàng ấy ra đi...
Thế rồi... tôi cũng mải vì mưu sinh.
Hồn thơ chết giữa bình minh
Chốn đây... may đọng... bóng hình nàng thơ.
ĐÔI LỜI TẶNG BẠN THƠ
“Hoa thắm rồi có khi tàn”
Vần thơ đằm thắm, ngút ngàn khó phai...
“Một ngày nào đó…” không sai!
Vần thơ dĩ vãng khiến ai nhớ người
Bâng khuâng hồi nhớ một thời
Vui xuân xuớng hoạ cho đời thêm xuân
Lạ quen mong chớ phân vân
Vần thơ trao tặng, muôn phần vì thơ...