Bông Mai Đỏ trong vườn nhà Ngọn Gió Đêm xuân Tân Mão 2011

Bông Mai Đỏ trong vườn nhà Ngọn Gió Đêm xuân Tân Mão 2011
(Blog này lưu lại một số bài thơ của Tôi đã đăng tại 1 vài diễn đàn từng thường cùng bạn hữu lui tới với các nick name: HanoiDAC, Ngongiodem, XOman, NewTime)

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008

VIẾT VỀ NHỮNG DÒNG TÂM SỰ CỦA NÀNG THƠ

"...
Phải chi anh cho em một ngày để em được là chính em, một ngày em có thể nghe giọng anh gọi đến, một ngày em được người em yêu thương quan tâm nâng niu , một ngày để em cảm thấy mình nhỏ bé bên anh... một ngày thôi, để em thấy anh cần em thế nào? một ngày để em có thể cùng anh chìm trong men rượu, và say trong men tình... Một ngày thôi, điều đó có quá lớn lao không anh? Đêm càng về khuya, tiếng côn trùng nghe sao da diết đến thế .. Con bé cứ ngồi đây cảm nhận Hà nội đang dần chuyển mình vào đông bắt đầu từ những cơn gió se se lành lành đầu mùa ...có thể là ngày mai hay ngày mốt Hà nội sẽ bị nhấn chìm trong cái lạnh mùa đông và khi đó con bé sẽ phải đương đầu với những cái rét giá buốt mà nó không hề muốn chào đón, bởi nó rất sợ... nó sợ mùa đông , nó sợ những đêm đông lạnh buốt không gì có thể cưỡng lại được,.. nó sợ lắm, nó sợ những gì nó đã trải qua... Mùa đông ơi, xin đừng đến...! "

- Trích bài viết của NTT -


Khi tôi đọc được những dòng viết trên của em. Tôi thực sự xúc động. Tôi dường như cảm nhận được cả hơi thở và nhịp đập của em trong từng câu viết. Em - đã một thời là nàng thơ trong lòng tôi...

Đã một thời, em là những gì tôi khao khát, ao ước âu yếm đến cháy bỏng ẩn giấu trong từng lời thơ, từng dấu chấm lửng... Nhưng giờ đây khi đọc được những dòng viết chân tình mộc mạc và giàu cảm xúc của em. Con tim tôi vẫn trơ lạnh...

Trong lòng tôi hiện vẫn đang xao động bởi những gì đã đọc; Nhưng con tim thì không còn loạn nhịp yêu thương và tâm hồn hững hờ, lửng lơ, lãng đãng tựa một áng mây trôi...

Giữa đêm, trời bất ngờ đổ mưa tầm tã. Thời gian đã trôi qua... Mưa dường như cũng muốn xoá nhoà đi tất cả. Tất cả... giờ chỉ còn là những ký ức nhạt nhoà; Giờ chỉ còn là những kỷ niệm đẹp được tôi lưu giữ thi thoảng loé sáng lung linh trong "phía tối tâm hồn tôi"...

Đêm nay, tỉnh giấc vì bé Tem quấy khóc. Bé Tem rất sợ trời mưa. Dỗ con ngủ yên rồi, nhàn tay ngồi viết đôi dòng vào đây ghi lại thời khắc và cảm xúc thực trong lòng mình. Ngoài trời cơn mưa như cũng đang dịu lại. Tiếng mưa rơi êm, lác đác, rồi tắt lim như chưa từng mưa vậy. Không gian tĩnh lặng... thi thoảng chỉ còn tiếng trở mình của 2 mẹ con...

Mong một ngày nào đó, nếu em hoặc ai đó có vô tình đọc được những dòng viết này hay hoặc những gì tôi đã viết trong trang blog này, xin hiểu thấu giùm tôi!
Thân thương!

Hà nội, ngày 05 tháng 10 năm 2008

Ngọn Gió Đêm